Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 249 - Một người một quỷ, hai bên lao tới...

Ác quỷ gầy như que củi cười lớn mấy tiếng, khom người thật sâu về phía Từ Huyền. Sau đó như lao ra khỏi lồng giam, vui vẻ chạy đi.
Tiền Huy ngạc nhiên:
"Bác sĩ Từ, có… có chuyện gì vậy?"
"Tại sao tôi lại cảm giác hình như người đó còn vui hơn cả tôi vậy."
Từ Huyền không khỏi bật cười: “Anh cho rằng người được anh cung phụng đồng ý giúp anh phát tài à?"
"Ban đầu nó không có kinh nghiệm, không hiểu chuyện, mới đồng ý ký kết với anh."
"Đợi đến khi phát hiện thì đã muộn rồi."
"Bản thân nó chỉ là một cô hồn dã quỷ có chút tu vi."
"Giúp người thường kiếm mấy trăm đến hàng nghìn tệ không khó."
“Anh thân gia đã hàng tỷ, còn muốn mỗi ngày đều nghiền ép nó, lại không cung phụng hương hỏa cho nó."
"Đây chẳng phải là đơn thuần làm khó nó ư?"
"Nó sớm đã bị nghiền ép không chịu nổi nữa rồi."
"Có khế ước kiềm chế nên nó không cách nào ra tay với anh được."
"Cho nên mới hút dương thọ của anh hung ác như vậy."
"Cũng là muốn anh nhanh chóng ngủm, thì nó có thể giải thoát..."
Từ Huyền còn một câu chưa nói ra.
Cũng chính là hiện tại có hắn đứng bên cạnh Tiền Huy.
Nếu không Quỷ Tiên này tuyệt đối sẽ ép chết Tiền Huy mới xả giận...
Sắc mặt của Tiền Huy cổ quái.
Khá lắm!
Thì ra mấy năm nay ông và Quỷ Tiên này lại làm tổn thương lẫn nhau! Như vậy xem ra, có phải hôm nay bọn họ được xem là... hai bên lao tới không?
"Cảm ơn bác sĩ Từ!"
Đến bây giờ, cuối cùng Tiền Huy cũng hoàn toàn yên tâm, trong lòng còn vô cùng cảm kích Từ Huyền.
"Bác sĩ Từ, tôi có thể hỏi đôi chút, bây giờ tôi còn có thể... còn có thể sống bao nhiêu năm?"
Từ Huyền tiếc nuối lắc đầu: "Nếu như không có chuyện này, anh vốn có lẽ là thọ cao hiếm thấy."
"Có thể không bệnh không tai nạn sống đến 97 tuổi."
"Nhưng hiện tại, sau khi cung phụng Quỷ Tiên mấy năm, chỉ còn lại chưa đến 20 năm."
Tiền Huy hơi đau lòng.
Theo như Từ Huyền tính toán thì ông sẽ sống ít lại ba mươi năm!
Ông vội vàng hỏi: "Bác sĩ Từ, có thể..."
"Không thể."
Từ Huyền không đợi ông nói xong thì quả quyết lắc đầu.
Kiểu hao tổn dương thọ như Tiền Huy, với bị bệnh ngoại lực tạo thành giảm thiểu sinh mệnh lực, còn khác nhau. Đây chính là mất đi sinh mệnh lực một cách thuần túy.
Giống như lớn tuổi rồi thì thời gian không quay lại được nữa, không thể bù đắp. Tiền Huy nghe xong, trong lòng hối hận một tràng.
Hoàng Hâm ở bên cạnh an ủi: "Lão Tiền, bây giờ anh đã 50 tuổi rồi."
"Qua 20 năm nữa, cũng đã 70 tuổi."
"Cũng xem là không tồi rồi."
"Dù sao thì mấy năm nay anh cũng coi như chống đỡ gia tộc."
"Có thể sống thêm hai mươi năm."
"Cũng không thể nào cái gì cũng muốn đó chứ?"
Tiền Huy nghe xong, cũng cười khổ gật đầu, trong lòng tốt hơn không ít. Nói cũng đúng.
Nếu như dựa theo tình hình bình thường, nếu ông dựa vào nỗ lực của bản thân. Thời gian ba mươi năm có lẽ tỉ lệ còn không bằng hiện tại.
"Được rồi, bác sĩ Từ."
"Còn một chuyện, tôi vẫn muốn thỉnh giáo cậu đôi chút."
Tiền Huy chần chờ một lúc, lại mở miệng.
Từ Huyền nhìn ông, mỉm cười nói: “Anh muốn hỏi tại sao anh luôn gặp phải quỷ đúng không?"
Tiền Huy liên tục gật đầu: "Đúng đúng, chính là tò mò cái này."
"Bác sĩ Từ, có phải tôi có thể chất đặc thù gì không?"
"Giống như kiểu ở trong tiểu thuyết... kiểu cơ thể thuần âm đó?"
Nghĩ đến chuyện này, Tiền Huy cũng có chút nghi ngờ.
Ban đầu bởi vì ông thường đụng phải quỷ, hết cách, mới tìm đại sư ở khắp nơi giúp đỡ. Nhưng những đại sư đó cũng không ai giải quyết được vấn đề này.
Cuối cùng phải dựa vào Quỷ Tiên, mấy năm nay mới miễn cưỡng không bị quấy rầy. Nhắc đến cũng kỳ lạ.
Trước khi Tiền Huy tiếp nhận doanh nghiệp gia tộc thì chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Đợi đến khi bắt đầu với công ty, lại bắt đầu gặp quỷ.
Có lúc ông cũng nghi ngờ công ty nhà mình có phải có nghiệp vụ thương thiên hại lý gì mà ông không biết ở phía sau hay không.
Từ Huyền không khỏi nở nụ cười.
"Điều này và những thứ anh nói không liên quan."
“Anh gặp quỷ chủ yếu liên quan đến căn nhà cũ mà tổ tiên của anh truyền lại."
Tiền Huy nhíu mày ngờ vực.
“Bác sĩ Từ, ý của cậu là... Gian nhà tổ kia là nhà ma?”
“Nhưng... nhưng tôi cũng chưa từng nghe nói qua chuyện ma quái nào trong nhà này cả mà?”
Từ Huyền mỉm cười, nói: “Đối với anh, đây là nhà ma.”
“Nhưng đối với người khác thì không phải.”
Tiền Huy và Hoàng Hâm đang bên cạnh quay sang nhìn nhau, ánh mắt đều có một ít nghi ngờ. Nhà ma này... còn lựa người nữa hả?
Chưa từng nghe còn có loại nhà ma ma kiểu này bao giờ luôn?
Vả lại, coi như đó là nhà ma đi, nhưng ông đã dọn ra khỏi đó từ lâu. Những âm hồn kia còn có thể chạy tới đeo bám ông từ xa như vậy à?
Này cũng quá ngay thẳng rồi đó?
Rốt cuộc là thù oán gì thế này?
Tiền Huy nghi ngờ hỏi: “Không phải, bác sĩ Từ, tôi không hiểu lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận