Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 508 - Cháu trai là do chính bà hại chết (1)

Lúc này, mẹ đứa nhỏ kích động: "Bác sĩ Từ, con của tôi thì tôi biết. Thằng bé không phải là đứa trẻ như vậy."
Từ Huyền gật đầu: "Vốn trong thời gian chung sống lâu với hai người, tất nhiên là không phải."
"Nhưng ai bảo hai người để bà nội cậu ta chăm sóc?"
"Tính cách của bà nội này như thế nào, hai người là con cái, không lẽ không rõ?"
Cha mẹ đứa nhỏ lập tức thay đổi sắc mặt.
Hai người họ rất rõ, Từ Huyền quả thật là nói không sai.
Bà nội này đúng là có tính cách “Không kiếm được lợi thì sẽ thiệt”.
"Người trẻ tuổi cậu, sao lại ăn nói lung tung vậy..."
"Mẹ, con xin mẹ đó, đừng nói nữa, để con nghe bác sĩ Từ nói xong đi."
Bà nội bên cạnh đang muốn ồn ào thì bị cha đứa nhỏ can ngăn lại.
Từ Huyền tiếp tục nói: "Sau khi ở cùng bà nội thời gian dài, con của hai người cũng ăn vặt ít đi rất nhiều."
"Lúc này, đột nhiên phát hiện hàng xóm thường đặt đồ ăn bên ngoài."
"Mỗi lần, shipper đều đặt đồ ăn trên tủ giày ở cửa."
"Vì vậy cậu ta có tâm tư, không nhịn được mà trộm đồ ăn của hàng xóm."
Sắc mặt của cha mẹ đứa nhỏ trở nên khó coi.
Tuy hiện tại đứa trẻ của bọn họ không còn nữa.
Nhưng khi biết cậu bé làm ra chuyện này, vẫn khiến bọn họ có tí tức giận.
Từ Huyền nói: "Sau đó, hàng xóm bên cạnh phát hiện, đã đặt camera ở trước cửa."
"Sau khi phát hiện con của hai người trộm đồ của anh ta, đã tức giận tìm tới cửa lý luận."
"Nhưng bà của đứa nhỏ không chỉ không bảo đứa nhỏ xin lỗi, trái lại còn không thừa nhận, bênh vực đứa nhỏ."
"Vì vậy đứa nhỏ càng không kiêng nể gì."
Cha mẹ đứa nhỏ tức giận đến mức hơi phát run.
Cha đứa nhỏ không nhịn được mà nói: "Mẹ, mẹ… sao mẹ có thể dạy đứa nhỏ như vậy chứ?"
Nhưng bà nội đứa nhỏ lại không thèm quan tâm: "Đứa nhỏ thèm ăn, ăn chút thì sao chứ?"
"Chẳng phải là thứ gì đáng tiền."
Cha đứa nhỏ kích động: "Đây không phải là vấn đề đáng tiền hay không..."
"Dạy dỗ như vậy, nếu như trưởng thành… hây, bỏ đi."
Anh ta nói được một nửa, mới nhớ đến đứa trẻ không còn nữa.
Lập tức thở dài một tiếng.
"Bác sĩ Từ, cậu nói tiếp đi."
Từ Huyền gật đầu, tiếp tục nói: “Hàng xóm đó của hai người cũng là giận đến hồ đồ, đã nghĩ đến hành động trả thù cợt nhả."
"Anh ta đã cố ý tìm thời gian con của hai người sắp tan học trở về, lại đặt một phần đồ ăn nhanh ở trước cửa cầu thang."
"Gọi một phần cánh gà của tiệm ăn nhanh nổi tiếng là cay, còn gọi vị cay biến thái nặng nhất!"
"Hơn nữa còn ghi chú trong đơn hàng, nói không cay thì không vui, nếu như không đủ cay thì mỗi ngày anh ta sẽ phê bình ông chủ!"
"Ông chủ cửa tiệm đó nhận được đơn hàng này thì tức giận chết khiếp, nên đã cho chút ớt bột mang theo Capsaicin* công nghiệp."
*Capsaicin là một chất được lấy ra từ ớt, chính chất này tạo ra vị cay khi ăn ớt, không hòa tan trong nước.
"Sau khi shipper đưa đến thì anh ta cố ý để ở cửa, không ra lấy."
"Sau đó dùng camera để xem."
"Vốn trẻ con rất thích ăn những thứ như cánh gà."
"Sau khi con của hai người đi học về, lại đói bụng, rồi được bà nội đứa nhỏ nuôi dưỡng tư tưởng như vậy."
"Kết quả sau khi ăn vào thì đau bụng đưa đến bệnh viện."
"Đứa nhỏ này rất thông minh."
"Lúc hai người hỏi, cậu ta sợ bị mắng nên không dám nói thật."
"Thậm chí ngay cả bà nội cậu ta cũng giấu."
"Nên nói là ăn đồ ăn bên ngoài bị đau bụng."
Cha mẹ đứa nhỏ nghe được chuyện này, cũng có tâm trạng phức tạp. Bà nội đứa nhỏ cũng có một bụng giận dữ.
"Kiểu người gì vậy!"
"Đứa nhỏ thèm ăn, ăn chút đồ thì có sao?"
"Cho dù thật sự không biết, lại ra tay tàn nhẫn vậy à!"
"Đợi tôi trở về, nhất định phải tìm cậu ta!"
"Người như thế, sau này nhất định sẽ gặp báo ứng!"
Từ Huyền nhìn bà ta, thản nhiên nói: "Anh ta có gặp báo ứng hay không thì không nói."
"Chỉ là, tôi có thể nói cho bà biết."
"Cái chết của con các người, nguyên nhân trực tiếp là tay chân của bà nội không sạch sẽ, thích trộm vặt móc túi."
Mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.
Bà nội đứa nhỏ lập tức hét lên: "Nói bậy!"
"Bác sĩ giả cậu! Giống như mấy người cảnh sát, không có bản lĩnh làm rõ chân tướng."
"Chỉ biết vu oan người già như tôi thôi!"
...
Cảnh sát Vương bên cạnh có vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Từ Huyền.
Trong ánh mắt có ý… bây giờ anh đã biết tại sao tôi dẫn bọn họ đến tìm anh chưa…
Từ Huyền cười nhạt: "Tôi vu oan bà?"
"Được, vậy tôi sẽ nói đầu đuôi cho bà, rốt cuộc cháu trai bà chết trong tay bà như thế nào."
"Tôi hỏi bà, sáng nay bà cho cháu trai ăn sủi cảo đúng không?"
Bà nội đứa nhỏ vốn đang có khí thế hống hách thì lập tức bị áp chế.
Bà ta hầm hừ nói: "Là sủi cảo, thì sao?"
"Cậu sẽ không nói, sủi cảo mà tôi tự làm còn đầu độc chết đứa nhỏ chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận