Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 347 - Ai lại to gan như vậy, ngay cả vợ của người này cũng dám cắm sừng, không muốn sống nữa à! (2)

Không ít khán giả xem live trong phòng live đều bị biểu cảm của hai người này làm cho khiếp sợ. Cho dù biết bọn họ đang cố ý dọa người, cũng khó tránh tim đập nhanh hơn.
Chủ yếu là tướng mạo và khí chất này quả thật khiến cho lòng người run sợ.
Từ Huyền mỉm cười: "Nếu như tôi không đoán nhầm, nghề chính của ba anh có lẽ là người dùng Bilibili."
"Chủ yếu là quay video ngắn."
"Tiện thể còn nhận ít vai phụ ở Hoành Điếm, chủ yếu đều là mấy nhân vật phản diện."
“Cũng được gọi là…”
"Diễn viên có hình dạng đặc biệt."
Hắn vừa nói lời này, rất nhiều khán giả xem live trong phòng live lập tức nhớ lại. Khó trách bọn họ lại thấy ba người này quen mắt như vậy!
Ba người này diễn vai quần chúng, nhưng lại không ai nhớ rõ.
Khiến người ta có ấn tượng là trước kia ba anh em này có quay một video giả làm học sinh lớp mười.
Ba người họ hung hăng nói với màn hình là bản thân sắp lên lớp mười, tính cách hướng nội ngại ngùng, sợ bạo lực học đường. Muốn tìm một anh trai hoặc chị gái đến bảo vệ bọn họ.
Video này quả thật đã dọa không ít bạn nhỏ.
Trên mặt của [Lão Tam Của Phố Ba Lan] lộ ra vẻ thất vọng: "Hây, quả nhiên không gạt bác sĩ Từ được."
"Bỏ đi, để đại ca tôi đây nói vậy."
Anh ta mở miệng: "Tôi là đại ca của hai cậu ta, để tôi đến nói."
Sắc mặt của anh ta thoạt nhìn hơi buồn rầu.
Từ Huyền mỉm cười nói: "Vậy thì bệnh hữu, anh có vấn đề gì, có thể nói cho tôi biết."
Lão đại do dự một lúc, mới mở miệng nói: "Bác sĩ Từ, chuyện này nói ra thì hơi mất mặt..."
"Tôi nghi ngờ... tôi nghi ngờ vợ tôi có người khác ở bên ngoài!"
"Nhưng tôi không dám chắc chắn, cho nên muốn xác nhận với anh."
Anh ta vừa nói ra lời này, khán giả xem live trong phòng live đều lập tức vui vẻ.
"Không cần nghi ngờ! Đại ca, anh không cần nghi ngờ vợ của anh!"
"Từ giây phút anh kết nối thì có thể vứt hai từ nghi ngờ đi rồi…"
"Đợi nhiều kỳ như vậy, cuối cùng cũng thấy chuyện tình cảm rồi! Người anh em, tôi thích cái này!"
"Tò mò, nhân huynh nào lại to gan như vậy, ngay cả vợ của người này cũng dám đoạt, đây là không muốn sống nữa à!"
...
Lão đại thấy bình luận trên màn hình, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ cay đắng.
Anh ta nhìn Từ Huyền: “Bác sĩ Từ, tôi vẫn là chưa tin, tôi muốn anh chính miệng nói cho tôi biết...”
Vẻ mặt Từ Huyền đồng tình nhìn anh ta: “Các bệnh hữu trong phòng live nói không sai.”
“Suy nghĩ mà anh đoán đã đúng rồi đấy.”
Nghe thấy câu này, lão đại nhất thời hai tay ôm lấy đầu, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
[Lão Tam Của Phố Ba Lan] bên cạnh lập tức an ủi anh ta: “Đại ca, tôi cũng đã sớm nói rồi, chị dâu mà anh tìm kia có khí phong trần quá nặng.”
“Bình thường còn hay chạy đến quán bar linh tinh chơi nữa, vừa đi là chơi đến nửa đêm, hay say mèm rồi mới trở về.”
“Anh còn nguyện ý đưa hết tiền mình kiếm được cho tô ta, mình thì sinh sống bần tiện.”
“Chắc chắn sớm muộn gì cũng có chuyện cho mà xem!”
“Anh xem đi, bây giờ…”
“Tôi quả nhiên nói không sai đúng không?”
Lão nhị bên cạnh cũng mở miệng khuyến: “Lão tam nói rất đúng.”
“Đại ca, anh nhìn vợ mà tôi với lão tam tìm đi, tuy không có ‘bốc lửa’ giống như chị dâu nhưng đều là người đứng đắn cả.”
“Thôi tôi thấy ấy, cắm sừng thì cắm sừng rồi, tranh thủ thời gian chia tay đi!”
“Lấy điều kiện của đại ca anh, còn sợ tìm không được vợ à?”
Hai người lão nhị và lão tam tận tình khuyên bảo.
Lúc này, Từ Huyền đột nhiên mở miệng: “Thật ra thì, các anh không cần an ủi anh ta.”
Hai người bọn họ nghe thấy lời Từ Huyền nói, không khỏi lắc đầu.
[Lão Tam Của Phố Ba Lan] thở dài: “Bác sĩ Từ, không có cách nào, ai bảo anh em chúng tôi là anh em tốt suốt hai chục năm qua kia chứ.”
“Lúc còn chưa kết hôn cũng đã trở thành anh em kết bái của nhau rồi.”
“Thấy lão đại bị một người phụ nữ làm thành như vậy, trong nội tâm của tôi khó chịu lắm!”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Bây giờ anh khó chịu có chút sớm.”
“Đợi lát nữa anh sẽ càng khó chịu hơn.”
[Lão Tam Của Phố Ba Lan] không khỏi sửng sốt: “Bác sĩ Từ, ý anh là chị dâu lại còn làm ra chuyện gì đó quá đáng hơn, có lỗi hơn với đại ca của tôi ư?”
Từ Huyền lắc đầu: “Không phải đại ca anh, là anh cơ.”
“Tôi nói anh không cần an ủi đại ca của anh, là bởi vì anh cũng giống vậy.”
“Anh giống như anh ta.”
“Cũng bị vợ anh cắm sừng rồi.”
[Lão Tam Của Phố Ba Lan] há hốc mồm trong nháy mắt: “Cái gì? Chuyện này chuyện này... chuyện này sao có thể chứ?”
“Bà xã của tôi đâu có thích đi quán bar đâu.”
Lão nhị bên cạnh, vội vã an ủi: “Lão tam, đừng kích động, đừng kích động!”
“Cậu và đại ca nghe hết lời bác sĩ Từ nói chẳng phải sẽ biết à.”
“Lúc đầu tôi đã nói rồi, đàn bà ấy hả, không thể cưới người quá xinh đẹp được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận