Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 474 - Đợi tôi chết rồi, chẳng phải sẽ đi cửa sau được à? (2)

“Xem như phúc lợi nhân viên cho cô.”
Tống Sở Sở lập tức hớn hở: “Cảm ơn ông chủ.”
Tử Nam ở bên cạnh trông như muốn nói gì đó.
Cuối cùng vẫn muốn nói lại thôi.
Dù sao sư phụ vừa dạy bảo cô ấy.
Phải chừa tí mặt mũi cho đồ đệ tỷ tỷ này...
Vài ngày sau.
Từ Huyền để Tống Sở Sở và Tử Nam ở lại trông nhà.
Hắn dẫn theo Chu Yếm, một người một khỉ.
Tiến về thành ph nhỏ thuộc Vụ Đô.
Nơi này chính là “quỷ thành” trứ danh, còn được gọi là Ba Tử Biệt Đô.
Cách đây không lâu, Vương Tùng từng nói đây chính là nơi tụ hội giao lưu giữa những người tu hành trong nước.
Lần này, hắn cố ý tới tham gia.
Từ Huyền dẫn theo một con khỉ lớn như thế nên không tiện đi tàu cao tốc hay máy bay gì đó.
Hắn dứt khoát bay thẳng qua luôn.
Ngược lại còn tốn ít thời gian hơn.
Từ Huyền vừa bay lên không trung thì điện thoại đột nhiên có âm báo.
Vương Tùng gửi tin nhắn wechat.
“Bác sĩ Từ tiền bối, ngài đi thứ gì tới, hay tôi cho người đi đón ngài được không?”
Từ Huyền trả lời: “Tôi bay tới, không cần đón đâu.”
Vương Tùng: “Ngài thật sự không cần khách sáo mà.”
“Sân bay cách địa điểm giao lưu rất xa, thế tôi cho một chiếc xe đến sân bay đón ngài nhé.”
Từ Huyền: “Tôi không đến sân bay.”
Tiếp đó, hắn dùng di động chụp một bức ảnh selfie giữa không trung gửi qua.
Đối phương trầm mặc một lát: “Làm phiền rồi...”
Trong khi đó.
Cách Từ Huyền không xa lắm.
Một chiếc máy bay chở hành khách đang bay trên bầu trời.
Một cậu bé ngồi cạnh cửa sổ tò mò nhìn ra ngoài.
Đột nhiên, cậu bé trở nên kích động, liều mạng lay cánh tay phụ huynh ngồi kế mình.
“Cha ơi! Con nhìn thấy siêu nhân!”
“Có người bay trên trời!”
“Cha mau nhìn kìa!”
Người đàn ông trung niên bên cạnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi bị lay tỉnh, anh ta bất đắc dĩ nói: “Được rồi, được rồi, đừng lay nữa, để cha ngủ một lát.”
Cậu bé không cam lòng nói: “Cha, con không có lừa cha đâu, con thật sự nhìn thấy có người đang bay đó!”
“Ầy, lúc nãy cha không chịu nhìn, người ta bay mất rồi.”
Cha cậu bé hết cách: “Con ngoan, con thấy người đó là đứng thẳng bay hay nằm sấp bay đấy?”
Cậu bé lộ ra vẻ chần chờ.
“Hình như là... đứng ạ.”
“Con trai, sau này nhớ kỹ rằng người nào nằm sấp bay mới là siêu nhân. Đứng bay thì gọi là thần tiên.”
“Ỏ...”
“Được rồi, để cha ngủ tiếp tí nữa đi...”
Mấy giờ sau.
Một tin nhắn hiện lên trên điện thoại di động của Từ Huyền.
“Kính gửi quý khách của mobile, chào mừng ngài đến Vụ Đô.”
“Hôm nay trời nhiều mây và có mưa phùn, xin quý khách vui lòng giữ ấm. Vụ Đô mobile chúc ngài có chuyến đi vui vẻ~”
Từ Huyền nhìn thoáng qua di động rồi mỉm cười, sau đó nhấn tắt màn hình điện thoại.
Lại bay thêm lát nữa.
Một thành phố nhỏ xuất hiện phía trước.
Thành phố này thoạt nhìn không có gì đặc biệt.
Dọc đường đi có ít nhất mười thành thị tương tự.
Từ Huyền nhướng mày, lơ lửng giữa không trung.
Hắn nhìn xuống thành phố này từ trên cao.
Địa điểm trước mắt chính là thành Phong Đô được gọi là “quỷ thành”.
Có điều, nhìn bề ngoài, có vẻ thành phố này hơi bị “có tiếng mà không có miếng”.
Khắp nơi trên đường phố trong thành đều là “Bánh nhân trứng”, “Giò heo quay”, “Bột mì nướng”, “Chân gà ngâm chanh” và những hàng quán buôn bán nhỏ lẻ khác. Ngoại trừ việc nơi này có nhiều điểm tham quan du lịch với phong cảnh cổ xưa nhân tạo và số lượng du khách cao hơn một chút so với những thành phố khác.
Còn những thứ khác đều không liên quan gì đến cái tên quỷ thành.
À, nói vậy cũng không đúng lắm.
Trên đường còn có rất nhiều nhà ma và mật thất để chạy trốn.
Hơn nữa còn có nhân khí khá thịnh vượng...
Nếu trước kia, vị ông chủ nhà ma mạch cản thi nọ mở nhà ma ở chỗ này, nói không chừng có thể phất lên rất nhanh...
Ánh mắt Từ Huyền xa xăm, như thể xuyên qua hết thảy nơi này để nhìn qua thế giới khác.
Cảnh tượng khác biệt hoàn toàn với bên ngoài hiện lên trong mắt hắn.
Lát sau, hắn nhếch miệng tươi cười.
Thú vị đấy!
Đợi đến khi Từ Huyền đáp xuống từ trên không.
Chu Yếm lắc lắc cơ thể.
Nó dùng tấm kính của cửa hàng bên đường làm gương soi, cẩn thận xử lý lông khỉ trên thân mình.
Chải chuốt vuốt lông cẩn thận xong xuôi, trên mặt nó mới lộ ra vẻ hài lòng: “Khẹc~”
Từ Huyền dẫn theo con khỉ khoan thai tiến về phía địa điểm giao lưu.
Nơi giao lưu là phòng hội nghị được thuê trong một khách sạn năm sao.
Sau khi Từ Huyền đi tới.
Hắn trông thấy có vài người ăn mặc khá “kỳ quái” vây quanh bên ngoài.
Đa số đều không lớn tuổi lắm.
Khoảng chừng mười mấy tuổi, hai mươi mấy tuổi.
Cũng có một, hai người hơn ba mươi tuổi.
Một thanh niên mặc trường sam, để tóc dài, cách ăn mặc giống hệt người “xuyên không” từ ngàn năm trước, bước tới bên cạnh Từ Huyền.
Nói bằng giọng điệu hết sức hào sảng: “Anh trai, anh cũng đến để bái sư à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận