Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 342 - Bởi vì sức ăn quá lớn nên bị bỏ rơi ba lần… (2)

Biểu cảm của [Vua Ăn Căng Tin] rất khó coi.
Nếu cứ ngang ngạnh diễn tả thì chính là loại tức giận đau thương, khóc không được mà cười cũng không xong.
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ Từ.”
“Đợi tôi trở về suy nghĩ thật kỹ xem sao...”
Nói rồi, cậu ta thưởng một tên lửa siêu cấp cho Từ Huyền, sau đó logout.
Lúc ngắt kết nối, vô số khán giả xem live trong phòng live vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt có chút nhức cả trứng của cậu ta.
Từ Huyền cũng không nhịn được cười cười. “Được rồi, bây giờ kết nối với vị khán giả xem live kế tiếp.”
Từ Huyền lên tiếng: “Vị khán giả xem live kết nối tiếp theo có ID là [Bồ Tát Phù Hộ].”
Ngay sau khi kết nối, một đôi vợ chồng trẻ khoảng từ hai mươi đến không quá ba mươi tuổi xuất hiện trong màn hình. Trên tay họ còn bế một đứa bé.
Trên mặt hai người đều hiện rõ vẻ lo âu.
“Bác sĩ Từ, cầu xin anh cứu giúp con chúng tôi!”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Không cần gấp, cứ từ từ nói.”
Người vợ bên cạnh không kìm được nước mắt.
Người chồng lên tiếng: “Bác sĩ Từ, chuyện là thế này.”
“Bắt đầu từ khoảng một, hai tháng trước.”
“Không biết tại sao con chúng tôi đột nhiên bị một loại bệnh quái lạ!”
“Chẳng hiểu sao đột nhiên da dẻ con bé xuất hiện rất nhiều vết thối rữa và sẹo.”
“Chúng tôi đã đi khắp các bệnh viện lớn và nhờ nhiều bác sĩ khám qua.”
“Cũng thử qua đủ loại thuốc nhưng đều vô dụng!”
“Cứ thế những dấu vết này ngày càng nhiều và lan rộng! Làm thế nào cũng không trị hết!”
“Bây giờ, trên người và trên mặt của con tôi đều là sẹo!”
“Dung mạo bị tàn phá là chuyện nhỏ!”
“Nhưng bác sĩ nói nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ lây nhiễm, gây nguy hiểm đến tính mạng!”
“Bác sĩ Từ, tôi cho anh nhìn thử một chút nhé.”
Nói đến đây, người chồng đưa mặt của con mình đến trước camera. Vô số khán giả xem live trong phòng live đều rít lên.
Đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh!
Chỉ thấy có một bé gái chừng hai ba tuổi đang ngủ ngon lành trong lòng họ.
Da mặt của những đứa bé ở độ tuổi này đều rất mịn màng. Mềm mại, non nớt, là kiểu vừa ấn xuống còn có thể đàn hồi lại kia. Thế nhưng!
Mặt mũi đứa nhỏ này lại khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Vô số vết thương hở lớn lớn nhỏ nhỏ gần như che kín cả khuôn mặt bé. Rất nhiều vết thương đều lộ cả thịt bên trong ra ngoài.
Thậm chí còn bắt đầu chảy mủ vàng.
Chỉ những chỗ không bị thối mới có thể mơ hồ nhìn thấy làn da rất non của đứa bé. Người nào hơi nhát gan một chút, sau khi nhìn thoáng qua đảm bảo sẽ không dám nhìn tiếp, sợ dọa đến bản thân.
“Trời trời! Này cũng quá dọa người rồi!”
“Cảm thấy nhìn không giống bệnh ngoài da cho lắm, càng giống do người làm hơn!”
“Tôi là bác sĩ da liễu, triệu chứng này khá giống với một loại bệnh truyền nhiễm ở Hắc Châu. Nhưng hầu như chưa từng xuất hiện ở nước ta, không loại trừ khả năng có người làm.”
Sau khi bạn xem live tự xưng là bác sĩ da liễu kia nói xong.
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng live đều cảm thấy vô cùng sợ hãi khi ngẫm nghĩ kỹ về việc đó.
“Đờ mờ! Nếu đây thật sự do người làm ra, vậy kẻ đó đúng là súc sinh!”
“Không phải là vừa ăn cướp vừa la làng đó chứ?”
“Đừng có giống như [Hãy Cứu Đứa Nhỏ] trước kia nhe, nói nửa ngày hóa ra lại do hai người họ tự biên tự diễn.”
Lúc này, Từ Huyền cũng mở miệng: “Bệnh này quả thực là do vợ chồng hai người tạo thành!”
Hắn vừa nói xong câu này, vô số khán giả xem live trong phòng live bùng nổ ngay tức khắc!
“Vãi cớt! Vậy mà thật sự bị nói trúng luôn kìa!”
“Chuyện này không hợp lẽ thường! Đã biến con mình thành thế này, còn không biết xấu hổ chạy tới hỏi bác sĩ Từ nên làm thế nào!”
“Đừng nói nhiều, báo cảnh sát đi!”
Hai vợ chồng [Bồ Tát Phù Hộ] lập tức thay đổi nét mặt.
Người chồng tức giận nói: “Các người nói gì thế hả!”
“Sao có thể là chúng tôi làm được!”
“Đây chính là con ruột của hai chúng tôi!”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Mọi người đừng nóng.”
“Tôi không có nói thứ trên mặt đứa nhỏ này là do hai người làm.”
“Tôi nói đây là do hai người tạo thành.”
“Mọi người có thể hiểu ý tôi không?”
Nghe Từ Huyền nói vậy, khán giả xem live trong phòng live hiểu ngay trong giây lát. Lúc bấy giờ, bọn họ mới bình tĩnh lại.
Còn hai vợ chồng này lại ngơ ngác.
Người chồng lắp bắp hỏi: “Bác sĩ Từ, chuyện này, chuyện này... sao lại do chúng tôi tạo thành?”
“Hai chúng tôi đâu có làm cái gì đâu?”
Từ Huyền thở dài: “Tôi hỏi hai người.”
“Trước đó, nhà các anh có nuôi chó đúng không?”
Người chồng liên tục gật đầu: “Đúng đúng, bác sĩ Từ nói không sai.”
“Chúng tôi có nuôi một con chó, tôi gọi nó là A Hoàng.”
“Cũng chẳng phải giống chó sang gì, không giống như Husky, Border Collie hay Poodle gì đó đang thịnh hành hiện nay.”
“Chỉ là loại chó lai bản địa ở vùng nông thôn mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận