Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 452 - Sư phụ à, thứ ngài phải học còn nhiều lắm đó

“Haizz, cảm giác nắm đấm đập vào người mình như thế này, tôi luôn cảm thấy có chút bất an.”
“Nếu như anh không yên tâm thì anh đi tìm hắn đi. Anh đi nói với vị đại cao thủ rất có thể là cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần rằng, nơi mà hắn ở phải di dời, bồi thường cho hắn khoản tiền di dời rồi bảo hắn mang đi?”
“Lời vừa nãy coi như tôi chưa nói... Haizz, tôi chỉ sợ vị kia tăng cao tu vi, đi theo tà môn ma đạo gì đó. Dù sao loại cao nhân này, ai cũng không nói chắc được sẽ như thế nào.”
“Đừng nghĩ linh tinh nữa, tôi thấy phong cách hành sự trước giờ của vị kia cũng coi như là bằng phẳng rộng rãi. Chắc có lẽ sẽ không xằng bậy đâu.”
“Hy vọng như thế đi...”
Sau khi hội nghị kết thúc.
Mấy vị đại lão nhất trí ý kiến.
Tầng lớp cấp cao của Cục quản lý linh dị rất nhanh đã truyền văn kiện thông tri.
Yêu cầu tất cả thành viên khi tiếp xúc với nhân vật nguy hiểm cấp độ “thiên tai” kia, thái độ phải càng thêm ôn hòa so với lúc trước. Phải thể hiện đầy đủ tính thân dân của chính phủ.
.....
Trong phòng cố vấn.
Hiếm khi thấy Từ Huyền mang theo con khỉ không ở trong phòng.
Chỉ có hai cô gái một lớn một nhỏ trông cửa.
Tống Sở Sở đang cẩn thận tỉ mỉ chế tạo một tờ dược phẩm “Siêu nhân Tiga”. So với lúc trước thì bây giờ cô hạ bút nhanh hơn không ít.
Một ít nước quả Xích Linh pha loãng vào miệng, rồng bay phượng múa, rất nhanh một tờ thuốc đã thành hình. Một vệt kim quang hiện lên trên giấy.
“Phù ~”
Tống Sở Sở thở phào một hơi thở, lắc lắc cánh tay, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Cô vô cùng đắc ý nói với Tử Nam đang nhíu mày đứng ở một bên: “Sư phụ, ngài nhìn rõ con vẽ thế nào không?”
“Nếu như không thấy rõ ràng, đệ tử sẽ vẽ thêm một tờ để dạy cho ngài.”
Tử Nam gật đầu với vẻ mặt u mê: “Hình như ta, thấy rõ.”
Tống Sở Sở hoài nghi: “Sư phụ, ngài không lừa phỉnh con chứ, con mới chỉ vẽ một lần thôi, lại còn nhanh như thế.”
“Ngài thực sự thấy rõ à?”
“Ngài không nên khoác lác đâu, cho dù có không hiểu, người làm đồ đệ như con cũng sẽ không cười nhạo ngài đâu.”
Tử Nam ngu ngơ gật đầu.
Cô không hề uống nước, trực tiếp cầm bút lên tùy tiện vẽ vài nét bút. Trên giấy có kim quang hiện lên, cũng là một tờ thuốc thành hình.
Tống Sở Sở hoàn toàn trợn tròn mắt, miệng há thật to.
Con mẹ nó chuyện này không khoa học!
Trước đây Từ Huyền dạy cho cô vẽ cái này.
Cô phải luyện đến vài ngày mới có một chút hiệu quả. Kết quả vị sư phụ này, nhìn một lần là biết vẽ toàn bộ rồi.
Thậm chí còn vẽ hoàn hảo hơn cô nữa...
Tống Sở Sở nhìn vẻ mặt ngu ngơ ngây ngốc của Tử Nam, cảm giác có chút đau bao tử. Mịa nó chứ, đây chính là chênh lệch giữa sư phụ và đệ tử à...
Nếu như cứ tiếp tục như thế mãi, cô không cách nào dạy cho người sư phụ này nữa. Đột nhiên, Tống Sở Sở chợt nảy ra một ý tưởng.
Giống như là phúc chí tâm linh, một suy nghĩ hiện lên trong đầu.
“Khụ khụ, sư phụ, loại thuốc này xem như là đơn giản.”
“Nhìn một lần đã học được cũng rất bình thường.”
Tống Sở Sở nghiêm túc nói: “Bây giờ con dạy cho ngài một loại thuốc tương đối khó.”
“Ngài lại nhìn cẩn thận một chút.”
Cô nói rồi cầm bút lên.
Loẹt xoẹt hai bút, một tờ thuốc thành hình.
Tống Sở Sở lôi kéo Tử Nam chạy ra bên ngoài phòng cố vấn mới kích phát tờ thuốc này. Trong nháy mắt, một đoàn chất lỏng đen như mực hôi thối không gì sánh được trống rỗng hiện lên. Trên một con đường khác nằm ngoài hơn mười mét, mấy du khách hoảng sợ nhìn về phía này, đều che mũi rời khỏi nơi đây.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Nam không nhịn được nhăn nhíu vào nhau: “Đây là thuốc gì thế? Thối quá đi mất thôi.”
Tống Sở Sở đỏ bừng cả mặt, nghiêm túc nói: “Khụ khụ, sư phụ, thuốc này ấy hả, là chuyên môn dùng để xua đuổi côn trùng đấy.”
“Vẩy thuốc này ở xung quanh là không có con muỗi nào bay tới cắn ngài nữa đâu.”
“Ồ, thì ra là vậy à.”
Tử Nam chần chờ gật đầu. Cô cứ có cảm giác hình như có chỗ nào đó không đúng cho lắm, thế nhưng lại không nói ra được.
Tống Sở Sở thúc giục: “Được rồi, sư phụ ngài đừng hỏi nữa, tranh thủ thời gian thử xem.”
Tử Nam ngoan ngoãn gật đầu.
Trở lại trong phòng cố vấn, dựa theo Tống Sở Sở hướng dẫn, cô đã vẽ một tờ thuốc tương tự như vậy. Hai người lại đi ra ngoài phòng cố vấn, kích phát tờ thuốc này.
Một vốc nước trong veo trống rỗng xuất hiện, sau đó rơi tự do lên trên mặt đất.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Nam lộ ra vẻ thất vọng: “Mùi gì cũng không có, màu sắc cũng không giống như của cô.”
“Hình như ta thất bại mất rồi.”
Khóe miệng Tống Sở Sở không khỏi co giật.
Cô có chút chột dạ ho một tiếng: “Không sao đâu, con cũng nói cái này khá khó rồi mà, thất bại cũng rất bình thường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận