Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 952 - Cô gái nhỏ ở tuổi này dễ lừa gạt thật

Bùm, tất cả lại lặp lại.
Sau khi Từ Huyền chế định quy tắc đầu thai thì cũng sẽ giống như thế. Cùng là một đám người vĩnh viễn chiếm cứ tài nguyên nhiều nhất.
Chỉ cần không phải “đọa lạc” ngoài ý muốn, hay cho dù là chết đi, cũng sẽ không thay đổi.
Điểm khác biệt duy nhất là, bình thường người chiếm tài nguyên đều cực độ ích kỷ, không từ thủ đoạn để duy trì địa vị.
Mà đám người Từ Huyền lựa chọn lại là “người tốt” truyền thống trên ý nghĩa.
Có trọng nghĩa khinh tài. Có thích làm việc thiện. Có tâm hệ thiên hạ. Có chính trực liêm minh...
Bản thân Từ Huyền cũng rất chờ mong, quy tắc như vậy sẽ làm thế giới biến thành cái dạng gì? Thiên đạo, lại sẽ tặng lại cho hắn bao nhiêu công đức đây?
Lúc này, trong đầu Tống Sở Sở đột nhiên nghĩ đến một vấn đề đáng sợ.
Đợi nhóm trẻ con đầu tiên giữ lại trí nhớ không có uống canh Mạnh Bà của cô trưởng thành, không phải chuyện cô “kiêm chức” ở quỷ thành sẽ bị công khai à!
Khi đó, hình tượng đẹp đẽ của cô trong lòng khán giả xem live hiện tại chẳng phải là sẽ triệt để sụp đổ mất à... Vừa nghĩ tới từ nay về sau.
Tất cả phim truyền hình điện ảnh manga gì gì đó, chỉ cần nhân vật Mạnh Bà thì ngoại hình đều biến thành hình tượng của mình, trong lòng Tống Sở Sở sợ hãi cực.
Nói không chừng còn sẽ có cha mẹ sa điêu chỉ vào hình của cô để dọa bọn nhỏ... Không nghe lời tao bảo chị này cho mày uống canh bây giờ!
Con mẹ nó sao mà đáng sợ quá...
“Được rồi, đừng dây dưa dây cà nữa.”
Từ Huyền phất tay, cắt đứt ảo tưởng của Tống Sở Sở.
Hắn lại đuổi cô đi làm việc: “Đi lấy thứ này đưa cho sư thúc Tiểu Si của cô.”
Khóe miệng Tống Sở Sở co giật: “Đã biết, ông chủ.”
Ngay lúc cô vừa chuẩn bị rời đi thì bên ngoài phòng cố vấn vang lên một giọng nói.
“Bác sĩ Từ có đây không?”
Một cô gái để tóc ngắn mười tám mười chín tuổi bước vào từ bên ngoài. Sắc mặt của cô gái này trông có chút mệt mỏi rã rời, hai mắt còn có chút sưng đỏ.
Từ Huyền gật đầu: “Vào đi.”
“Xin chào bác sĩ Từ, em tới là muốn cố vấn anh một ít việc.”
Cô gái tóc ngắn rụt rè bước vào từ bên ngoài, sắc mặt vô cùng câu nệ, cũng vô cùng có lễ phép. Cộng thêm vẻ mặt có chút tiều tụy của cô, khiến người ta vừa nhìn là không nhịn được sinh ra một tia đồng tình.
Từ Huyền mỉm cười: “Nói đi.”
Cô gái tóc ngắn do dự trong chốc lát rồi mở miệng nói: “Bác sĩ Từ, bạn trai mẹ em chia tay với mẹ em.”
“Thế nhưng em có chút luyến tiếc, không muốn ông ấy rời khỏi.”
“Anh có thể chỉ cho em một cách nào đó, có thể khiến hai người bọn họ làm lành với nhau không...”
Tống Sở Sở ở bên cạnh nghe thấy yêu cầu như thế, toàn bộ khuôn mặt đều có chút méo mó! Hay lắm!
Tai cô không nghe lầm đấy chứ?
Đậu xanh rau má đây là yêu cầu mất trí gì vậy?
Tam quan của trẻ con thời buổi này cũng đã vặn vẹo thành như vậy rồi à?
Ngay sau đó, ánh mắt cô nhìn cô gái tóc ngắn ấy đều có chút quỷ dị! Rõ ràng cô gái tóc ngắn có quen biết Tống Sở Sở.
Cô nhìn thấy vẻ mặt của Tống Sở Sở là biết cô ấy đã hiểu lầm, bèn vội vàng giải thích.
“Chị Sở Sở ơi không phải như chị nghĩ đâu.”
Cô thở dài: “Cha em cũng đã qua đời từ lúc em còn rất nhỏ.”
“Sau đó mẹ em quen biết viết chú bây giờ.”
“Chú ấy vẫn luôn đối xử với em rất tốt.”
“Không phải là loại tốt dối trá ở mặt ngoài, cũng không phải là kiểu tốt bởi vì mẹ của em nên yêu ai yêu cả đường đi.”
“Em có thể cảm giác được, chút ấy thật sự coi em như là con gái của mình, vô cùng yêu thương em.”
“Nói không khoa trương, chú ấy còn đối xử tốt với em hơn cả mẹ nữa!”
“Lại nói tiếp thì có chút ngượng ngùng.”
“Tuy nhiều năm qua mẹ em với chú ấy vẫn luôn không kết hôn.”
“Nhưng trong lòng em cũng sớm đã coi chú ấy là cha của em rồi.”
“Khoảng thời gian gần đây, chú ấy với mẹ em đột nhiên cãi nhau nảy lửa cực kỳ.”
“Trong lòng em còn thấy sợ lắm.”
“Không ngờ, cuối cùng ngày này cũng đã tới.”
Trên mặt cô gái tóc ngắn lộ ra một tia khổ sở: “Ngày đó khi em về nhà, em không nhìn thấy chú đâu nữa.”
“Em hỏi mẹ chú đi đâu.”
“Mẹ của em cũng rất tức giận, bảo hai người bọn họ đã chia tay rồi.”
“Sau đó em gọi điện cho chú, chú ấy cũng không bắt máy.”
“Em lại gọi vài lần, chú ấy trực tiếp chặn số em luôn...”
“Bác sĩ Từ, em thật sự rất sợ, sợ sau này sẽ không còn được gặp lại chú nữa!”
“Anh có thể giúp em tìm chú ấy về được không.”
“Để chú ấy với mẹ em làm lành như lúc ban đầu ấy?”
Cô gái tóc ngắn nói xong thì mở to mắt, mong đợi nhìn Từ Huyền. Trong ánh mắt tràn ngập sự khẩn cầu.
Tống Sở Sở ở bên cạnh nghe xong, không nhịn được nói: “Em gái à, có thể là em suy nghĩ nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận