Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 106 - Đây là bản mới toanh mà anh chưa từng thấy qua (2)

Đây mợ nó chứ không thể gọi là rẻ thôi đâu, mà đơn giản chính là bán rẻ bán tháo đến ói máu luôn đó, có khác gì cho không đâu.
Ngay vào lúc này, ông lại nhìn thấy cảnh sát Vương chạy đến cạnh kệ đồ, cầm một mặt dây chuyền bằng gỗ đào lên.
“Ơ kìa?”
Ông lão râu trắng ngó mặt dây chuyền này, ông luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Nhưng không nói được sai sai chỗ nào.
Ông không nhịn được mở miệng hỏi: “Có thể cho tôi xem thử vật cậu đang cầm được không?”
Cảnh sát Vương cũng không quan tâm lắm, đưa qua rồi nói: “Đây ông ơi, cho ông này.”
Lúc cầm được mặt dây chuyền hình Conan vào tay, ông lão râu trắng tức khắc ngớ ra.
Đây...... Món đồ chơi này thế mà lại là một pháp khí ư?
Ông quay đầu lại, nhìn về phía “mô hình” được bày trên kệ, xém tí tròng mắt sắp rơi ra ngoài đến nơi.
Đối với tu sĩ Luyện Tinh Hóa Khí trung kỳ, việc chế tạo pháp khí không khó mấy.
Đặc biệt là loại pháp khí này, trông có vẻ thô kệch, không có bất kỳ hàm lượng kỹ thuật cao thâm nào.
Nhưng mà bản thân người chế tạo phải hao tổn lượng linh lực rất dữ dội.
Ít nhất cũng phải gấp trăm lần so với xấp bùa chú vừa rồi!
Trừ phi là tu sĩ đã sắp đến đại nạn cạn kiệt tuổi thọ, vốn không còn ý định tu luyện.
Nếu không, sẽ chẳng có ai chế tạo lượng lớn pháp khí “xa xỉ” kiểu này để mang đi bán cả.
Cho dù là bồi bổ bằng Tụ Linh đan cũng không được—— Quá lỗ vốn.
Ông lão râu trắng hỏi bằng chất giọng hơi run rẩy: “Thứ này...... bao nhiêu tiền?”
Cảnh sát Vương dào dạt cảm khái, nói: “Cái món đồ chơi này ấy ạ, siêu đắt luôn!”
“Một cái mà hẳn hai mươi vạn đấy!”
“Ban đầu nhóm người trong cục chúng tôi muốn mua mỗi người một món. Sau đó nhận ra không đủ kinh phí, nên chỉ có thể mua một món dùng trước thôi.”
“Chờ sau này có tiền, sẽ mua thêm vài món nữa.”
Ông lão râu trắng triệt để câm nín, không biết nên nói gì cho phải.
Ông phát hiện bản thân có chút không hiểu nổi Từ Huyền.
Cho dù hắn có là đại tu sĩ đã đạt tới cảnh giới kia đi chăng nữa, cũng không thể hoang phí như vậy chứ?
Ngoại trừ làm từ thiện.
Thì không còn từ nào thích hợp hơn để mô tả hành vi của Từ Huyền nữa rồi......
Sau khi cảnh sát Vương giao tiền mua thuốc cho Từ Huyền xong thì lập tức chào rồi rời đi ngay.
Từ Huyền dời mắt nhìn về phía ông lão râu trắng – người còn lại cuối cùng nhưng vẫn chưa chịu rời đi, mở miệng nói.
“Ông còn có chuyện gì nữa à?”
Lúc ông lão râu trắng đối mặt với Từ Huyền, sắc mặt ông bỗng chốc thay đổi.
Ông cung kính nói: “Lão hủ Vương Tùng, bái kiến Từ tiền bối.”
Từ Huyền nhìn ông lão, cười như không cười: “Tiền bối?”
Vương Tùng ho khan: “Tu vi của tiền bối cao hơn tôi một cảnh giới, đương nhiên là tiền bối.”
Nói đến đây, ông cũng không khỏi cảm khái: “Tôi vốn tưởng rằng ở thời đại này, cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần đã trở thành thần thoại.”
“Ai có thể ngờ tới còn có một kỳ tài tu luyện bẩm sinh như tiền bối xuất hiện nữa chứ!”
“Nếu như những đạo hữu khác biết được tin tức này, có lẽ cũng sẽ vô cùng mừng rỡ.”
Từ Huyền ngắt lời ông bằng giọng điệu nhàn nhạt: “Ông muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.”
“Nhân tiện nói một câu, tôi tương đối thích người khác gọi mình là bác sĩ Từ hơn.”
Vương Tùng cười ngượng ngùng vài tiếng, xoa tay rồi nói: “Chủ yếu là cũng đã mấy trăm năm rồi, đây là lần đầu tiên xuất hiện cao thủ Luyện Khí Hóa Thần như tiền...... bác sĩ Từ đây.”
“Tôi muốn ở lại bên cạnh bác sĩ Từ để lắng nghe chỉ dạy, không biết......”
Ông còn chưa nói hết câu, có điều ý nghĩa đã được thể hiện rõ.
Nói một cách đơn giản là—— Đại lão, cầu che chở!
Một cao thủ Luyện Tinh Hóa Khí hoang dã như Từ Huyền còn quý hơn cả gấu trúc lớn trong giới tu hành 020 hiện đại!
Suy cho cùng, trong hàng trăm năm qua, vô số thiên tài tu luyện đã được sinh ra, nhưng cuối cùng, tất cả họ đều chết đi vì tuổi thọ cạn kiệt.
Từ Huyền có thể nói là người đứng đầu của giới tu hành hiện đại!
Nếu như ông có thể ở bên cạnh Từ Huyền, tùy tiện học được một chút gì đó, có lẽ còn vượt lên trên ông khổ luyện cả đời.
Từ Huyền kiên quyết từ chối: “Không được.”
“Đây là phòng cố vấn tâm lý của tôi, là nơi để xem bệnh.”
“Ông có học qua lĩnh vực Y học chưa? Có giấy chứng nhận tư cách liên quan đến y học không?”
“Nếu không có gì hết thì đến đây làm rộn cái gì?”
Khóe miệng Vương Tùng co quắp một trận.
Trong lòng ông đoán chắc rằng vị cao nhân đạt tới cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần này du lịch hồng trần tới nghiện rồi.
Nhập vai cũng sâu đấy.
Ông hít sâu một hơi, trưng ra vẻ cố gắng giãy giụa lần cuối: “Tôi, tôi có thể đi học!”
Từ Huyền mỉm cười nhìn ông: “Xin hỏi, ông bao nhiêu tuổi rồi?”
Vương Tùng thoáng một chút nghi ngờ, mở miệng trả lời: “Năm nay tôi 105 tuổi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận