Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 155 - Nghĩ sai thì hỏng hết, muốn cầm đao xiên chết mình luôn! (2)

Nếu sớm biết là như thế, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không lựa chọn như vậy! Khán giả xem live trong phòng live cũng thở dài.
Vận, vận… vận may của lão này cũng kém quá rồi.
Người ta muốn trả lại con, kết quả bị bản thân đuổi đi. Bác sĩ Từ nói không sai.
Không biết chuyện này còn hơn.
Bây giờ biết rồi, quả thật là hận không thể cầm dao đâm vào bản thân.
[Người Tốt Gặp Phúc Báo] hít sâu một hơi, nhìn về phía Từ Huyền.
"Bác sĩ Từ, lão sai rồi! Lão không phải là người!"
"Cậu nói cho tôi biết, gia đình đó ở đâu, lão đi tìm bọn họ quỳ xuống xin lỗi!"
Từ Huyền thở dài một hơi.
"Không kịp nữa rồi, bác đã không còn cơ hội này nữa."
“Không... Không còn kịp nữa rồi?”
[Người Tốt Gặp Phúc Báo] không khỏi ngẩn ngơ. Trong lòng cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm. Phải dưới tình huống nào thì mới có thể không còn kịp nữa chứ?
Từ Huyền thở dài, mở miệng nói: “Bác có còn nhớ không, sáu năm sau khi đứa nhỏ mất tích.”
“Có một lần, trên đường trở về từ trong thành, bác đi qua một con sông nhỏ.”
“Trong sông có mấy đứa trẻ đang bơi lội.”
“Hình như có một đứa trẻ trong đó bị đuối nước.”
“Bác biết bơi một chút, thế nhưng không giỏi bơi cho lắm.”
“Lại còn bởi vì lúc đó vừa khỏi bệnh, tuổi tác lại có chút lớn, sợ làm liên lụy đến bản thân nên bác cũng không dám xuống sông cứu đứa trẻ kia.”
Sau khi [Người Tốt Gặp Phúc Báo] nghe thấy Từ Huyền nói thế thì trong lòng chợt đập hẫng một nhịp.
“Bác sĩ Từ, tôi có nhớ chuyện ấy.”
“Lão biết, sau đó đứa trẻ kia bị chết đuối trong nước.”
“Thế nhưng lúc đó lão cũng không có cách nào khác... Đi xuống cứu người, rất có thể bản thân mình cũng chết ở trong sông.”
“Mấy năm này, bởi vì chuyện này mà trong lòng lão vẫn luôn rất áy náy.”
“Chờ đã, đứa trẻ kia, sẽ không, không phải là...”
Ông nói một hồi rồi không nói được nữa, sắc mặt càng ngày càng sợ hãi. Một suy nghĩ đáng sợ bật ra khỏi đầu ông.
Vẻ mặt Từ Huyền đồng tình gật đầu: “Bác đoán không sai.”
“Cậu trai đó, chính là con trai của bác.”
Sau khi nghe thấy câu này, sắc mặt của [Người Tốt Gặp Phúc Báo] triệt để trở nên hoàn toàn trắng bệch. Môi ông run lẩy bẩy.
Sau đó ông ngồi xổm, hai tay đập xuống đất, gào khóc tức tưởi. Các bạn xem live trong phòng live đều cảm thấy nỗi lòng phức tạp.
“Haizz, chuyện này nói như thế nào đây. Cũng không thể nói ông ấy làm không đúng được. Dù sao xuống nước cứu người sẽ có nguy hiểm.”
“Cái này cũng quá thảm đi, trách không được bác sĩ Từ nói tốt nhất ông ấy đừng nên biết. Không biết còn được, biết rồi, vậy còn không phải là hối hận muốn chết à.”
“Lão hán này cũng thảm quá đi, ba lần cơ hội để tìm con về, ông ấy đều bỏ lỡ toàn bộ.”
“Thảm á hả? Ngược lại thật ra tôi lại thấy là do ông ta tự tìm. Lại còn nói mình suốt đời làm việc tốt tích đức á? Chỉ riêng lời kể của bác sĩ Từ cũng đã nói ra mấy chuyện rồi?”
“Cái ID này có thể nói là tương đối châm biếm. Trong ba chuyện kia, chỉ cần ông lão này làm một lần chuyện tốt nào thì ông ấy đều có thể có phúc báo…”
Qua lời kể của Từ Huyền, những bạn xem live này không đồng tình giống như lúc mới bắt đầu nữa.
Bọn họ cũng đã nhìn ra bản chất của [Người Tốt Gặp Phúc Báo]. Chỉ có thể nói ông là một người thường có chút ích kỷ.
Nói xấu, thì cũng không tính là quá xấu. Nói thiện lương thì cũng không tính là quá thiện lương.
Từ Huyền mở miệng nói: “Vị người bệnh này, bác còn có vấn đề gì không?”
[Người Tốt Gặp Phúc Báo] lắc đầu.
Trong đôi mắt của ông rõ ràng đã vẩn đục hơn ban nãy rất nhiều. Một tia ánh sáng cũng không có.
“Cảm ơn bác sĩ Từ đã nói cho lão biết chân tướng.”
“Lão có thể xin cậu thêm một việc nữa được không, rằng nói địa chỉ của người nhà nhận nuôi con trai của lão cho lão biết?”
“Lão muốn đón tro cốt của con trai về nhà.”
Từ Huyền gật đầu: “Điều này không thành vấn đề.”
“Tôi sẽ gửi tin nhắn riêng cho bác.”
“Thế nhưng tôi có thể nói sớm cho bác biết là.”
“Người nhà này, nuôi con nhiều năm như vậy, cũng đã coi đứa con ấy như là con ruột của mình rồi.”
“Bọn họ sẽ không đưa tro cốt của con cho bác đâu.”
[Người Tốt Gặp Phúc Báo] cười thảm: “Không cho... không cho thì đành thôi vậy.”
“Bác sĩ Từ, cậu chờ một chút, lão không biết đưa tiền cho cậu như thế nào ở trên này.”
“Để tôi nhờ bạn làm chung đưa cho cậu giúp tôi.”
Nói rồi, hình ảnh trong màn hình biến thành một người trẻ tuổi đội nón bảo hộ công trường, khuôn mặt ngăm đen. Vừa nhìn là biết là người dọn gạch lão luyện rồi.
Người trẻ tuổi kia nhìn hình ảnh trong phòng live, có chút kích động.
“Bác sĩ Từ, là bác sĩ Từ đúng không!”
“Tôi là fan của cậu này!”
“Tôi với ông Hà đi làm chung trong một công trường.”
“Bác sĩ Từ, cậu đừng vội, tôi gửi phí cố vấn của ông Hà cho cậu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận