Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 177 - Chuyện sập phòng

“Tạm biệt.”
Nói xong, cô ta thế mà thực sự xoay người rời đi.
Vẻ mặt tự nhiên ung dung rời khỏi phòng cố vấn.
Giống như hoàn toàn bỏ qua quỷ anh đang bấu víu trên đầu vai cô ta.
[Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] há hốc mồm, ngơ ngác nhìn cô ta rời đi. Cô ngây ngốc nhìn cửa, cho đến khi thân hình của Lý Vũ Hân biến mất.
Đợi đến khi cô phục hồi tinh thần lại, ngơ ngác quay đầu nhìn Từ Huyền.
“Bác sĩ Từ.”
“Anh nói xem, rốt cuộc là tôi điên rồi, hay là cậu ấy điên rồi vậy?”
“Vừa nãy hai người các anh cho tôi cảm giác, người này bình tĩnh hơn người kia.”
“Giống như ngược lại là tôi ngạc nhiên ghê gớm lắm í.”
Từ Huyền cười nhạt: “Hai người các cô đều không bị điên.”
[Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] trừng to mắt nói: “Vậy tại sao cậu ấy lại bình tĩnh như vậy chứ?”
“Tôi thật sự không hiểu nổi mà.”
“Người bình thường phát hiện ra trên người có thứ đồ dơ như vậy, đều phải điên đi?”
“Cậu ấy giống như... giống như...”
Từ Huyền nói tiếp lời của cô: “Không quan tâm một chút nào đúng không?”
[Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] liên tục gật đầu: “Đúng đúng! Tôi chính là có ý đó!”
Từ Huyền nói đầy thâm ý: “Ở trong mắt những người khác, có nhiều thứ còn quan trọng hơn là mạng sống.”
“Cô không phải người như thế, đương nhiên là không hiểu.”
Vẻ mặt [Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] rầu rĩ nói: “Bác sĩ Từ, có thể đừng chơi bí hiểm nữa được không?”
“Tôi thật sự nghe không hiểu mà.”
Nụ cười trên môi Từ Huyền có chút cổ quái: “Nếu như tôi nói, là bởi vì cô.”
“Cô tin không?”
“Bởi vì tôi ư?”
[Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] triệt để ngớ ra.
“Có liên quan gì đến tôi cơ chứ?”
Đông đảo bạn xem live trong phòng live của cô cũng đều có vẻ mặt ngờ nghệch. Bọn họ có nghĩ vỡ đầu cũng không thể nghĩ thông suốt, rốt cuộc là có quan hệ gì với [Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ].
Từ Huyền giơ hai ngón tay lên, giọng điệu thản nhiên nói: “Hai nguyên nhân, đều là có liên quan đến cô hết.”
“Thứ nhất.”
“Cô ta không có tiền.”
“Hơn nữa sợ bị cô biết.”
[Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] hồ nghi nói: “Không phải chứ?”
“Bác sĩ Từ, anh xác định là không nhầm chứ?”
“Hoàn cảnh gia đình của Lý Vũ Hân thật sự không tệ.”
“Bình thường tôi thấy cậu ấy chi tiêu cũng không rẻ cho lắm.”
“Chính là quần áo trên người cậu ấy, chiếc nào cũng không chỉ có giá 2000 tệ thôi đâu.”
“Chiếc áo khoác cậu ấy mặc trên người ngày hôm nay tôi có nhìn thấy trong Burberry, giá một chiếc đã hơn 6000 rồi.”
“Chiếc túi nhỏ Prada cậu ấy cầm trên tay, không có hơn mấy ngàn thì cũng không mua nổi.”
“Còn có giày của cậu ấy, hình như là Gucci, chí ít cũng phải hơn 4000.”
“Tôi có vào phòng ngủ của cậu ấy nhìn, một bộ mỹ phẩm dưỡng da có giá hơn 3000. Cho tới bây giờ chưa từng ngừng sử dụng.”
“Tại sao có thể đến 2000 tệ cũng không trả nổi chứ?”
“Bác sĩ Từ anh xác định là không nhầm đấy chứ?”
Từ Huyền ung dung nói: “Tôi không có nói cô ta không trả nổi tiền...”
“Mà là nói bây giờ cô ta không trả nổi tiền.”
“Làm sao biết cô biết tiền của cô ta nhất định là trong nhà cô ta cho?”
“Cha mẹ trong nhà cô ta làm việc gì, tôi sẽ không nói rõ ràng với cô.”
“Chỉ có thể nói cho cô biết rằng, tiền lương mỗi tháng của cô ta cộng lại, không mua nổi đôi giày dưới chân cô ta.”
[Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] ngẩn ngơ, rõ ràng là không nghĩ tới thế mà lại là loại tình huống này.
Cô buồn bực nói: “Không phải trong nhà cho ư? Vậy thì lấy ra từ đâu chứ?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Cô có biết một thứ, tên là cho vay không?”
“Vãi chưởng!”
Khóe miệng [Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] co giật.
Cơ hồ là trong nháy mắt, hình tượng của Lý Vũ Hân trong lòng cô ta hầu như sụp đổ hơn nửa. Nhưng rất nhiều bạn xem live trong phòng live của cô cũng là thở dài.
Dựa vào đi vay tiền để mua đồ xa xỉ, đây cũng không phải là ngu xuẩn bình thường đâu.
Nghĩ không ra cô gái có phong phạm nữ thần cao ngạo lạnh lùng như vậy, thế mà cũng hãm sâu vào chủ nghĩa tiêu pha.
Có một số người nhìn bề ngoài thì ngăn nắp xinh đẹp, nhưng trên thực tế có khi gia đình họ phải cõng một món nợ khổng lồ vài chục năm cũng không trả nổi.
[Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] thở dài nói: “Tuy vậy, cậu ấy cũng không cần rời khỏi, cũng có thể mượn tôi được mà.”
“Cho dù không trả nổi, tôi cũng sẽ không trách cậu ấy.”
“Bất luận như thế nào cũng không cần phải liên lụy đến mạng của mình như vậy đi.”
Từ Huyền cười nhạt: “Cái này phải nói đến nguyên nhân thứ hai mà tôi liệt kê.”
“Cô ta căn bản không dám để cho tôi giúp cô ta giải quyết phiền phức ở ngay trước mặt cô.”
[Sở Sở Sợ Quỷ Từ Nhỏ] sửng sốt: “Bác sĩ Từ, việc này là vì sao vậy?”
Từ Huyền nói sâu xa: “Cô có biết vì sao các cô có mấy người chơi bút tiên, chỉ có cô ta là bị đồ bẩn quấn lên không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận