Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1074 - Đào hoa mà cũng có tác dụng phụ nữa?

“Trở nên yếu đi ư?”
Từ Huyền lắc đầu: “Đương nhiên là không phải rồi.”
“Anh có đi tìm cao nhân chỉ điểm đổi mệnh đâu, làm sao có thể thay đổi được.”
“Ý của tôi là, anh đang gặp phải tác dụng phụ.”
[Tôi Thật Sự Không Phải Là Đàn Ông Cặn Bã] ngạc nhiên: “Cái này còn có tác dụng phụ á? Tác dụng phụ gì thế?”
Từ Huyền ung dung nói: “Lẽ nào anh không có phát hiện, gần đây anh gặp phiền toái lớn đến mấy lần luôn à.”
“Đại khái tầm hai tháng trước, khi anh tăng ca xong và đang trên đường đi taxi về nhà.”
“Suýt chút nữa thì tông phải một chiếc xe tải, một xe hai mệnh.”
[Tôi Thật Sự Không Phải Là Đàn Ông Cặn Bã] nhất thời biến sắc: “Có.”
“Lúc đó tài xế của chiếc xe tải kia đã lái xe mười mấy tiếng, mệt nhọc lái xe, suýt nữa thì ngủ quên mất.”
“Cũng may mà bác tài của chiếc xe taxi tôi đi kia cũng là một vị tài xế lâu năm, kỹ thuật khá là ổn áp, phản ứng cũng nhanh nhẹn.”
“Chợt đánh đầu xe một phát cứu mạng của hai người chúng tôi luôn.”
Từ Huyền gật đầu: “Còn có một lần là vào tháng trước.”
“Lúc anh đang đi trên đường thì đột nhiên có một con cún con chạy đến quấn lấy anh, đòi anh cho nó ăn.”
“Anh còn thích cún con lắm.”
“Anh vốn định chuẩn bị vào siêu thị bên cạnh mua ít xúc xích hoặc gì đó để cho nó ăn.”
“Không ngờ lúc anh quay lại, con cún con ấy đánh nhau với một con chó khác, đã chạy đi xa.”
“Một lần khác nữa là vào tầm hai tuần trước.”
“Anh đặt đồ ăn bên ngoài, nhân viên giao hàng lại nói với anh là không cẩn thận làm đổ.”
“Hỏi có bồi tiền cho anh thể hay không?”
“Sau đó nền tảng trả lại cho anh một chiếc voucher 50 tệ.”
[Tôi Thật Sự Không Phải Là Đàn Ông Cặn Bã] chần chờ gật đầu nói: “Bác sĩ Từ, hai chuyện này tôi đều nhớ cả.”
“Nhưng mà như vậy cũng là tác dụng à? Cảm giác hình như nó không nghiêm trọng cho lắm thì phải...”
Các khán giả khác trong phòng live cũng có suy nghĩ giống thế. So sánh với việc suýt nữa thì bị xe đụng, chút tác dụng phụ ấy tính là cái quần què gì chứ...
Từ Huyền sâu kín nói: “Vậy nếu như tôi nói cho anh biết.”
“Con chó mà anh suýt nữa thì cho anh kia, trên người nó đã có virus bệnh chó dại.”
“Lúc đó nếu như anh cho nó ăn thật, rất có thể sẽ bị nó móng vuốt của nó làm rách da.”
“Hơn nữa rất có thể anh sẽ không để ý đến, không đến bệnh viện tiêm vắc xin phòng bệnh chó dại.”
“Còn có phần đồ ăn bị làm đổ kia.”
“Hạt đậu cô ve bên trong đó còn chưa được nấu chín! Chứa natri nitrit và albumin.”
“Cũng may mà anh không ăn nó.”
“Bằng không, bây giờ cũng đã qua bảy ngày của anh rồi đó....”
Vô số khán giả xem live trong phòng đều đồng loạt hít một hơi khí lạnh.
“Vãi beep, tác dụng phụ của vận đào hoa này cũng đáng sợ quá đi?”
“Lạnh run, thế giới này nguy hiểm quá đi mất...”
“Bệnh hữu này gặp may rồi đó! Vận khí thật tốt quá đi!”
“Không phải cái này rõ ràng là xui xẻo à...”
Sắc mặt [Tôi Thật Sự Không Phải Là Đàn Ông Cặn Bã] khó coi không gì sánh được. Trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, liên tiếp ba lần lướt ngang qua thần chết.
Ngẫm lại thôi cũng thấy sợ...
Anh cười khổ: “Bác sĩ Từ, tôi thật sự không hiểu.”
“Tại sao đào hoa lại có thể gây nguy hiểm đến tánh mạng thế?”
“Tôi cũng chưa từng nghe thấy đào hoa của ai quá vượng đến mức gặp phải chuyện phiền toái như thế...”
Khán giả xem live trong phòng cũng có nghi hoặc tương tự trong lòng.
Cứ cảm thấy tác dụng phụ này đến một cách khó hiểu sao ấy...
Từ Huyền nói đầy thâm ý: “Ai bảo không có chứ.”
“Chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua câu nói.”
“Là ‘Từ xưa hồng nhan nhiều bạc mệnh’ à.”
“Cảm tình bất hòa quá nhiều, đương nhiên sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề...”
Rất nhiều khán giả xem live cũ đã coi quen livestream đều ngửi ra một tia khác lạ từ trong lời nói này của Từ Huyền.
Từ Huyền: “Tôi hỏi anh, trong khoảng thời gian này có phải là anh hay nằm mơ, luôn mơ thấy hai cô gái không.”
[Tôi Thật Sự Không Phải Là Đàn Ông Cặn Bã] suy tư trong chốc lát, gật đầu nói: “Hình như là có chuyện như thế...”
“Có một hồi, đúng là hay mơ thấy hai cô gái.”
“Ngay cả tên tôi cũng nhớ luôn.”
“Một người tên là Ngô Tiểu Tiểu, một người khác tên Ngô Thiên Thiên.”
“Thế nhưng tôi lại không nhớ rõ mình gặp được hai cô gái ấy lúc nào.”
“Cũng không biết tại sao lại nhớ rõ ràng tên của hai cô gái ấy đến thế.”
“Sau đó tôi còn cố ý kiểm tra một lượt toàn bộ tài khoản nữ trên wechat và QQ của tôi.”
“Trong mấy nghìn cô gái tôi biết đúng là không có ai có tên như thế.”
“Một thời gian sau tôi cũng dần dần không để ý đến nữa.”
“Bác sĩ Từ, chẳng lẽ hai cô ấy... có vấn đề?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Để tôi nói với anh gặp mặt hồi nào.”
“Anh có còn nhớ mấy tháng trước, lúc anh đi thăm mộ cho ông nội của anh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận