Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 505 - Thì ra da mặt của sư phụ mình dày dữ vậy luôn? (2)

Ẩn trong thái độ cung kính của ông lão mặc áo bào là ý lấy lòng: “Lão phu tu luyện gần trăm năm, thẳng đến khi biết được tin tức của ngài mới hiểu được cái gì gọi là Chân Tiên Ẩn Thế.”
“Xin ngài coi trọng lòng thành của lão hủ, cho lão hủ một cơ hội cầu đạo.”
Nói đoạn, ông ta thế mà lại dứt khoát nhanh gọn quỳ xuống trước mặt Từ Huyền.
Động tác mượt như sunsilk, thái độ hết sức tự nhiên, chả có tí đỏ mặt nào. Thậm chí, ánh mắt còn ngập tràn chân thành.
Hòa thượng bên cạnh choáng váng cả người. Đây là lần đầu tiên gã biết.
Thì ra da mặt của sư phụ mình dày dữ vậy luôn?
Một lúc sau.
Lúc Từ Huyền nhìn về phía gã hòa thượng.
Gã cũng lộ ra vẻ mặt hết sức chân thành: “Đúng đúng! Tôi đi chung với sư phụ đến bái sư ạ!”
“Từ tiền bối, từ lúc gặp được ngài ở hội giao lưu lần trước, tôi đã cực kỳ ngưỡng mộ phong thái của ngài.”
“Nếu tiền bối không chê, tôi tình nguyện trở thành đệ tử, à không... nguyện trở thành đồ tôn của ngài...”
Thái độ của sư đồ hai người đều vô cùng thành thật.
Cứ như họ thật sự chạy tới đây hơn nửa đêm chính là để bái làm đồ đệ và đồ tôn trên danh nghĩa của Từ Huyền. Nhưng trong lòng bọn họ đều rất thấp thỏm.
Từ Huyền cười như không cười, nói: “Muốn bái ta làm sư phụ?”
“Muốn làm đệ tử của ta, có yêu cầu cả đấy.”
Sư đồ hai người sửng sốt.
Còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Ngay cả bản thân hai người cũng không trông mong có thể lừa được Từ Huyền. Bái sư mịa gì.
Chỉ cần không phải thằng ngu đều sẽ không tin.
Họ chỉ mong Từ Huyền có thể nể tình bọn họ “quỳ xuống” nhanh gọn lẹ như thế mà tha cho họ một lần. Không ngờ hắn thật sự bị họ lừa gạt đơn giản tới vậy ư?
Ông lão mặc áo bào đen vội vàng ra vẻ kiên định, nói: “Mời tiền bối nói, chỉ cần có thể làm được, ta có liều mạng cũng sẽ hoàn thành.”
Hòa thượng đằng sau ông ta gật đầu lia lịa y hệt học sinh tiểu học ngoan ngoãn nghe lời.
Từ Huyền mỉm cười, nói: “Không cần liều mạng, chỉ cần chưa từng làm chuyện ác là được.”
Ông lão mặc áo bào đen nói ra lời lẽ khẳng khái: “Cả đời lão phu chưa hề làm qua bất kỳ chuyện ác nào. Ngẩng đầu không thẹn với trời cao, cúi đầu không ngại với người khác.”
“Đệ tử của ta cũng được lão hủ hun đúc, cả đời làm việc thiện!”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Không tệ.”
“Nếu đã thế, chắc chắn hai người không cần lo lắng về thử thách nhập môn đâu.”
Ông lão mặc áo bào đen nhất thời hồi hộp trong lòng, cảm thấy có chút bất ổn: “Thử thách nhập môn gì?”
Từ Huyền chỉ vào cổng chào bên cạnh, cười nói: “Rất đơn giản.”
“Hai người đi vào từ Quỷ Môn quan này.”
“Chỉ cần không bị quỷ sai Địa Phủ đày xuống mười tám tầng Địa Ngục có nghĩa là đã vượt qua thử thách.”
“Đi ngay bây giờ luôn đi.”
Nói rồi hắn có ý tốt chỉ vào cổng chào khổng lồ cao trăm mét bên cạnh. Sư đồ hai người lập tức thay đổi sắc mặt.
Ông lão mặc áo bào đen cười gượng: “Tiền bối, không cần phải...”
Không đợi ông ta nói xong, như thể có một bàn tay vô hình túm lấy hai người họ. Thân thể hai người đột ngột mất kiểm soát bị cưỡng chế kéo về phía Quỷ Môn quan.
“Tiền bối... Ta...”
“Cứu...”
Sau khi cơ thể hai người bị lôi vào Quỷ Môn quan thì dần dần biến mất. Hệt như chưa từng tồn tại trên thế giới này.
Từ Huyền nhìn chăm chú cả quá trình bằng ánh mắt sáng ngời.
Đợi đến khi hai người triệt để biến mất, hắn vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Hồi lâu sau. Hắn mới như có điều suy nghĩ, lảng mắt đi chỗ khác.
Lúc này, bỗng nhiên có hai luồng công đức từ trên trời giáng xuống! Số lượng còn không hề ít!
Đoán chừng tổng cộng hơn ngàn điểm!
Từ Huyền không kiềm được bật cười, xem ra oán niệm của ông trời đối với hai vị này không nhỏ...
Hắn xoa đầu Chu Yếm, mỉm cười nói: “Làm tốt lắm.”
Đồng thời, trên tay hắn thoắt cái hiện ra một quả Xích Linh. Ánh mắt Chu Yếm sáng rỡ, vội cầm quả lên gặm ngay trong tích tắc.
Hôm sau.
Từ Huyền đã sớm nhận được điện thoại của Số 9 thuộc Cục quản lý linh dị.
“Bác sĩ Từ, tôi nhận được một tin tức quan trọng!”
“Có hai tu sĩ tà đạo tiến đến gần núi Tiểu Cô của anh!”
“Chắc là nhắm vào linh thực của anh đấy!”
“Một người trong đó là nhân vật nguy hiểm bị truy nã trên cả nước. Thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn!”
“Tốt hơn hết anh vẫn nên cẩn thận, đảm bảo an toàn cho bản thân!”
Từ Huyền hòa nhã đáp lại: “Quả thực hôm qua có hai vị đạo hữu ghé thăm, có điều bọn họ đến bái sư.”
“Thái độ rất lễ phép.”
Số 9 ngơ ngác, chuyện qué gì đây?
Đầu óc anh chợt trở nên trống rỗng, vô thức hỏi: “Rồi sao nữa?”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Tôi thấy hai người này đã lớn tuổi, tư chất cũng không tốt, không muốn nhận bọn họ.”
“Thế là tìm một lý do đuổi họ đi rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Số 9 vẫn còn khá ngây ngốc. Này là sao đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận