Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 865 - Hai chúng ta đưa ra quyết định khi sư diệt tổ đi… (1)

Từ Huyền hời hợt nói: “Vì tôi nghĩ cho anh ta thôi.”
“Ai bảo tính cách anh ta nhát cáy như thế làm gì...”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Nếu tôi nói cho anh ta biết bạn gái anh ta bị người khác bắt nhốt.”
“Anh ta nhất định không dám một mình đi gây gổ với người ta mà chỉ dám báo cảnh sát.”
“Đến lúc đó, dù có cứu được người cũng sẽ chia tay thôi.”
“Bạn gái anh ta bị nhốt nhiều ngày như vậy, vài ngày đầu chống cự tương đối mãnh liệt nên người kia không dám làm gì.”
“Cô ấy cũng trông cậy vào bạn trai đến cứu mình.”
“Nhưng qua bao lâu vẫn không thấy anh ta đến, cô ấy từ hy vọng biến thành triệt để tuyệt vọng...”
Tống Sở Sở muốn nói gì đó nhưng do dự một lát cũng không nói ra.
Từ Huyền cười như không cười nói: “Có phải cô muốn nói chia tay thì cứ chia tay thôi.”
“Cùng lắm thì đổi bạn gái, đúng không?”
Tống Sở Sở tỏ vẻ hơi xấu hổ. Đúng là trong lòng cô nghĩ vậy.
Dù sao, bạn gái của thanh niên đeo mắt kính kia từng bị lão già dê giam cầm... Người bình thường đều sẽ âm thầm khó chịu.
Chỉ là lời này quá thô lỗ, cô chỉ dám tự nhủ trong lòng, ngại nói ra miệng.
Từ Huyền thản nhiên nói: “Người bình thường quả thật là thế.”
“Vẫn là câu nói kia, ai bảo tính cách bệnh nhân này nhát cáy thế làm gì!”
“Tuy bạn gái anh ta cãi nhau với anh ta, nhưng nhìn chung nhân phẩm của cô ấy khá ổn.”
“Với tính cách của anh ta, nếu chia tay cô ấy, đổi thành bạn gái khác, ở cạnh anh ta lâu ngày đương nhiên sẽ quen thói ngày càng phách lối.”
“Cắm sừng anh ta gì đấy là chuyện bình thường...”
“Còn lấy tiền anh ta nuôi người đàn ông khác.”
“Người bạn gái này đã xem như sự lựa chọn tốt nhất cho anh ta rồi.”
Tống Sở Sở hoàn toàn cạn lời: “Thằng cha này sống hèn nhát đến thế thì còn nghĩa lý gì nữa!”
Từ Huyền không khỏi bật cười: “Cũng nhờ anh ta nhát mới có thể sống sót được.”
“Lúc bệnh nhân này học tiểu học, trên đường đi cùng bạn học thì gặp phải tên côn đồ cầm dao găm trấn lột tiền họ.”
“Trong túi bạn học kia có vài đồng lẻ nhưng không chịu đưa.”
“Duy chỉ có anh ta là ngoan ngoãn nghe lời đưa tiền nên được thả đi.”
“Hôm sau, anh ta mới biết được người bạn tiểu học đó đã bị gã lưu manh đâm một dao.”
“Sau đó do cứu chữa chậm trễ, mất máu quá nhiều mà chết...”
“Lúc anh ta học cấp 2, cũng có một lần vào ngày hè tiết trời oi bức, anh ta và mấy người bạn cùng ra bờ sông chơi.”
“Nước ở đó rất nông, chỉ cao đến khoảng eo họ.”
“Những người khác đều xuống sông tắm.”
“Chỉ mình anh ta không dám. Dù bạn bè trêu chọc cười nhạo cỡ nào, anh ta cũng không dám xuống nước.”
“Kết quả, con đập ở thượng nguồn đột nhiên xả nước.”
“Những bạn học kia đều bị dòng nước cuốn trôi, hai người mất tích, một người chết đuối.”
“Riêng anh ta bình yên vô sự...”
“Từ đó trở đi, anh ta đã ngộ ra một chân lý: Người nên nhút nhát như rùa rụt cổ.”
“Tuy nhìn vào rất vô dụng, nhưng được cái sống lâu...”
“Đây cũng là một loại phụ thuộc vào lối mòn (Path Depence).”
Tống Sở Sở: “...”
Bây giờ xem như cô đã hiểu tại sao Từ Huyền thường nói tính cách quyết định vận mệnh. Người này đúng thật là điển hình trong điển hình...
Sau khi người khách này rời đi, Tống Sở Sở lại vội vàng chạy đi xem Tử Nam và Tiểu Si làm bài tập. Không lâu nữa, sư phụ và sư thúc cô sẽ phải đi học.
Tính tuổi dựa trên ngoại hình của họ, nếu cho hai người vào học lớp một cũng không phù hợp lắm. Từ Huyền dứt khoát giúp họ báo danh học lớp sáu.
Thế nên, nhân khoảng thời gian cuối cùng của kỳ nghỉ hè này, hai người phải tranh thủ “làm bài tập về nhà” để tránh đến lúc nhập học lại phát hiện mình không theo kịp.
Tiểu Si tỏ vẻ nhân sinh không còn gì lưu luyến.
Ngàn vạn lần không ngờ tới cô đã lăn lộn mấy ngàn năm, thế mà lại gặp phải thứ phát minh đáng ghét như bài tập về nhà này, thật sự tà ác đến cực điểm!
Còn tà ác hơn cả Quỷ Đế cô...
Vì để cô chuyên tâm học hành, Từ Huyền thậm chí còn tạm thời “tịch thu” điện thoại di động của cô. Đúng là không còn chút tình người nào!
Tiểu Si len lén liếc nhìn Từ Huyền, phát hiện hắn không chú ý bên này. Cô lập tức lặng lẽ nhỏ giọng gọi: “Sư tỷ, sư tỷ!”
Tử Nam nghe tiếng gọi, ngây thơ ngẩng đầu nhìn sang: “Sư muội, sao thế?”
Tiểu Si nghiến răng nghiến lợi nói: “Sư tỷ, bài tập này khó quá đi! Ta thật sự không muốn làm nữa.”
“Hay là...”
“Hai chúng ta khi sư diệt tổ đi!”
Tử Nam vô cùng ngạc nhiên nhìn cô: “Sư muội, muội muốn làm gì?”
Tiểu Si thì thào y như ăn trộm: “Tỷ cho ta mượn điện thoại di động của tỷ, ta lên mạng tìm xem có đáp án của bài tập này không...”
Tử Nam chớp mắt, khuyên nhủ: “Thôi đi thì hơn.”
“Với năng lực của sư phụ lão nhân gia.”
“Nếu người đã chọn mấy bài tập này cho chúng ta, chắc chắn muội không tìm được đáp án đâu...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận