Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 619 - Móa nó chứ, chiêu này thâm quá trời!

“Lẽ nào tôi gặp phải cảnh sát giao thông giả rồi...”
Từ Huyền cười nhạt: “Anh đoán đúng đấy, quả thật là giả.”
“Anh có thấy cảnh sát giao thông ra kiểm tra nồng độ rượu vào thời gian này bao giờ chưa?”
Tài xế taxi sửng sốt.
Hình như đúng là có lý nhỉ...
Đúng lúc này, anh ta thấy Từ Huyền duỗi một ngón tay ra gõ nhẹ.
Cảnh sát giao thông vừa rời đi phía trước đột nhiên lộ vẻ hoảng sợ.
Tiếp đó, cả người gã đột nhiên trở nên trong suốt, đồng phục cảnh sát giao thông trên người biến mất, biến thành một người đàn ông hèn mọn lưng gù. Kế đến, gã nổ cái bùm!
Thân thể người đàn ông hèn mọn bỗng chốc nổ tung, biến thành một luồng hơi tan biến trong không khí. Tài xế taxi trừng to mắt như husky.
“Đờ mờ, đây... cảnh sát giao thông này mịa nó là hồn ma ư?”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
“Khi còn sống, người này là cảnh sát hỗ trợ.”
“Sau này, gã bị phát hiện giả làm cảnh sát giao thông doạ dẫm tống tiền người say rượu lái xe nên bị khai trừ.”
“Sau đó, gã qua đời ngoài ý muốn, thế là làm lại nghề cũ ngay tại đây...”
Hắn bổ sung thêm: “Không phải anh vừa nói, gần đây thân thể hơi yếu à?”
“Nguyên nhân anh cảm thấy suy yếu chính là mấy ngày gần đây anh nhiều lần đi đường này.”
“Mấy lần anh gặp gã đều phải thổi vào máy kiểm tra nồng độ cồn kia... Mỗi lần đều bị hút đi một ít dương khí.”
“Anh không đủ dương khí, đương nhiên thân thể suy nhược.”
“Có điều, anh không cần lo lắng, sau khi trở về, anh nghỉ ngơi nhiều một chút và ăn uống bồi bổ thêm là được.”
Tài xế taxi nghe xong thì sững sờ hết một hồi.
Sau khi Từ Huyền nói xong, anh ta suýt nữa tức đến méo mũi: “Khá lắm, bây giờ ngay cả hồn ma cũng chơi mấy trò bỉ ổi thế này.”
“Còn giả làm cảnh sát giao thông nữa, móa nó chứ, chiêu gì mà thâm quá trời!”
Nếu không phải hôm nay anh ta gặp được bác sĩ Từ, anh ta mà thổi thêm hơi này, chỉ sợ tối về lại không nộp nổi thuế nghĩa vụ ăn cơm tiếp rồi! Đến lúc đó sao có thể ngóc đầu lên trước mặt bà xã được?
Từ Huyền phải thừa nhận vị lúc nãy cũng xem như nhân tài trong đám hồn ma!
Bình thường, hồn ma muốn hấp thụ dương khí có rất nhiều điều kiện hạn chế. Hoặc là nhất định phải bám lên người nào đó trong thời gian dài.
Hoặc là cần hao phí lượng lớn linh lực, tạo ra đủ loại ảo ảnh u ám khủng khiếp, dọa người ta mất hồn mất vía, tương đương với việc phá vỡ tuyến phòng thủ của họ.
Tóm lại là rất phiền phức.
Chính vì vậy, hầu hết hồn ma đều tham lam không biết điểm dừng khi có cơ hội hấp thu được dương khí. Không cẩn thận sẽ rất dễ hại chết người.
Lỡ như chơi chết nhiều người còn dẫn tới sự chú ý của Cục quản lý linh dị, bản thân cũng xong đời. Mà vị này có thể nghĩ ra cách như vậy đúng là quá trâu bò.
Tuy lượng dương khí hấp thu mỗi lần không nhiều, nhưng được cái hiệu suất cao! Nhiều tài xế lái xe ngang qua đến vậy, gã hút được hết toàn bộ.
Chỉ trong một đêm, gã thu hoạch nhiều hơn hẳn những hồn ma vất vả cố gắng khác không biết bao nhiêu lần!
E rằng chẳng bao lâu gã sẽ đột phá thành lệ quỷ, thậm chí là quỷ tướng. Nếu không có Từ Huyền, đến lúc đó, gã chính là một mối họa lớn...
Chuyện này cũng chưa tính là gì.
Nếu để hồn ma khác học được chiêu này, lúc đó mới phiền phức...
Sau khi đưa Từ Huyền đến nơi, tài xế này có đánh chết cũng không chịu lấy tiền.
“Bác sĩ Từ, nếu không có cậu, chỉ sợ thời gian dài sau này, tôi có thể cao thêm một khúc nhờ mọc sừng trên đầu đấy.”
“Đây chỉ là chút lòng thành để cảm ơn cậu đã cứu vớt gia đình tôi thôi.”
Từ Huyền dở khóc dở cười, đành bất đắc dĩ xuống xe.
Mấy ngày sau.
Từ Huyền chuyển khoản tiền công trình đầu tiên là bốn tỷ cho Tiền Huy. Số tiền này, đương nhiên không phải là giao phó cho các công ty công trình. Phàm là làm hạng mục, đều không làm như vậy.
Mà là ủy thác Tiền Huy căn cứ vào tiến độ của hạng mục, chia từng nhóm tài chính ra ngoài.
Bên trong phòng tư vấn, Tống Sở Sở đang tận tình khuyên bảo.
"Sư thúc, người thực sự không thể chơi trò chơi nữa."
"Ông chủ bảo con trông chừng sư thúc và sư phụ con học tập."
"Người xem sư phụ con đi, ngay cả sách giáo khoa lớp tám cũng sắp học hết rồi."
“Còn người đến bây giờ vẫn chưa học xong lớp bảy…”
"Cứ tiếp tục như vậy, ra ngoài sẽ bị người ta chê cười là người không có văn hóa đó…"
Hai tay Tiểu Si ấn lấy màn hình điện thoại, có dáng vẻ không thèm để ý đến.
"Không sao, đó là do bây giờ ta chưa nghiêm túc."
"Đợi sau khi bản đế lên hoàng kim, nửa phút sẽ vượt qua sư phụ của con!"
"Đến lúc đó, ta sẽ cướp con từ chỗ của sư phụ con, để con làm đệ tử của ta!"
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt cô vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận