Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 580 - Chuyện xui rủi không thể trách số mệnh đâu bệnh hữu (2)

“Sau khi anh ta mua bảo hiểm ngoài ý muốn cho con gái ông, anh ta lại cố ý dàn xếp lần tai nạn giao thông kia.”
“Trước lúc lái xe, anh ta còn làm hỏng dây an toàn của ghế phụ, sau đó cố tình đánh tay lái để phía ghế phụ tông vào cột điện.”
“Đáng tiếc đây là lần đầu tiên anh ta làm loại chuyện này nên không khống chế được tốc độ, con gái ông không chết nhưng chính anh ta lại bị thương ở chân.”
“Bản thân loại tổn thương này phụ thuộc vào số kiếp, có thể cả đời không khỏi hẳn, cũng có thể đột nhiên hồi phục vào một ngày nào đó.”
“Sau này, khi chân anh ta lành rồi anh ta cũng cố tình không cho ai biết và lên kế hoạch cho sự cố lần này.”
“Bây giờ ông báo cảnh sát, để cảnh sát lục tìm trong thùng rác của cư xá chỗ các ông.”
“Lập tức có thể tìm được thuốc ngủ mà con rể ông đã ném đi.”
Đông đảo khán giả trong phòng live nghe xong, người nào người nấy đều thấy lạnh sống lưng. Trên thế giới này vẫn còn loại người khốn nạn điên loạn thế ư?
Vì tiền mà có thể làm ra mấy chuyện như vậy...
Ánh mắt [Người Mơ Hồ] đã đục ngầu, mặt mũi đầy nước mắt.
“Gia môn bất hạnh, đúng là gia môn bất hạnh...”
Từ Huyền thở dài: “Bệnh hữu, nếu người khác gặp phải loại chuyện thế này có thể nói là không may.”
“Nhưng đối với ông thì không thể chỉ trách mỗi vận mệnh thôi đâu.”
[Người Mơ Hồ] đang rớt nước mắt, nghe Từ Huyền nói xong tức tốc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
[Người Mơ Hồ] sững sờ nhìn Từ Huyền, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
“Bác sĩ Từ, ý cậu là... lão già tôi đã làm sai chuyện gì đó?”
“Nên mới gặp phải báo ứng?”
“Nhưng cả đời lão già tôi chưa từng làm qua chuyện thương thiên hại lý gì mà.”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Đúng là ông chưa từng làm qua chuyện thương thiên hại lý nào.”
“Nhưng những việc nhỏ ông làm đã hố vô số người.”
Từ Huyền nói: “Tôi hỏi ông, ông làm nghề xem bói cũng gần 50 năm rồi phải không?”
[Người Mơ Hồ] chần chờ gật đầu: “Đại khái là thế.”
“Tôi đã trở thành đồ đệ đi theo sư phụ từ hồi mười mấy tuổi.”
“Tính từ khoảng thời gian đó đến nay quả thực sắp gần 50 năm.”
Từ Huyền thở dài: “Thế thì đúng rồi.”
“Chuyện xem bói chia ra làm hai loại.”
“Loại người có bản lĩnh thật sự, có thể thăm dò thiên cơ, tất nhiên không cần nói nhiều.”
“Tuy khó xem được cho bản thân.”
“Nhưng vẫn có thể tìm lành tránh dữ với những chuyện lớn trong đời người nhà mình.”
“Một loại khác không tốt số lắm, không gặp được sư phụ có bản lĩnh thật sự.”
“Tuy kiểu thầy bói này không có vận may tốt, không nhận được truyền thừa.”
“Nhưng chỉ dựa vào đôi mắt và cái miệng.”
“Thuần túy nhờ năng lực nhìn người sâu sắc và kinh nghiệm giang hồ phong phú cũng có thể giúp người khác tiêu sầu giải nạn, hóa giải phiền não.”
“Bằng bản lĩnh này cũng có thể kiếm miếng cơm.”
“Nếu cả hai phương diện trên đều không được, đa số người biết bản thân không ăn nổi bát cơm này đã sớm đổi nghề.”
“Nhưng bệnh hữu nhất quyết không chịu khuất phục.”
“Kể cả khi không có truyền thừa, không sở hữu năng lực nhìn người và kinh nghiệm giang hồ, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.”
“Thậm chí còn có thể nói là tương đối nghèo.”
“Ông vẫn kiên trì làm liên tục gần 50 năm.”
“Trong 50 năm ròng rã này, chỉ cần ông hơi dụng tâm một chút, cho dù ngốc đến mấy cũng có thể hiểu thấu lòng người vô cùng sâu sắc lão luyện, đủ sức trở nên khôn ngoan và thấu đáo.”
“Đáng tiếc ông chẳng hề mảy may dụng tâm trên phương diện này.”
“Cũng không thèm mài giũa để nâng cao trình độ của mình, chỉ làm theo kiểu được chăng hay chớ, loay hoay kiếm miếng ăn. Lúc xuất sư vài thập niên trước thế nào thì hiện giờ vẫn là thế nấy.”
“Ông nhớ kỹ lại xem, những năm gần đây, các vị khách bỏ tiền ra tìm đến ông”
“Có vài người gặp phải chuyện phiền lòng, ông chẳng những không có bản lĩnh khuyên bảo bọn họ mà còn làm tâm trạng họ tệ hơn.”
“Một số người xảy ra mâu thuẫn với người nhà hoặc bạn bè, ông không thể hỗ trợ tiêu sầu giải nạn, ngược lại còn khiến mâu thuẫn giữa họ càng thêm sâu sắc.”
“Ông thu tiền của người ta nhưng lại không thể giải quyết phiền phức cho họ.”
“Ông nói thử xem, những người này có tính là bị ông hố không?”
“Ông còn cảm thấy mình bị ngũ tệ tam khuyết à?”
“Nói một câu khó nghe.”
“Ít gì cũng phải là thầy bói có bản lĩnh thật sự thì người ta mới vướng vào chuyện phiền não như gặp phải ngũ tệ tam khuyết.”
“Còn ông, ngay cả truyền thừa cũng không có, làm gì có tư cách bị ngũ tệ tam khuyết...”
[Người Mơ Hồ] vốn đang hết sức bi thương.
Đột nhiên bị trận phê bình của Từ Huyền ập xuống đầu, ông lập tức ngây ngẩn cả người. Đầu óc ông quay cuồng, hé miệng nhưng không biết nên nói gì.
Ông vô thức nói: “Bác sĩ Từ, tôi, không phải tôi không có bản lĩnh...”
Từ Huyền lườm ông: “Ông cũng làm việc này gần 50 năm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận