Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 966 - Vén khăn voan lên, bên dưới là một khuôn mặt thối nát…

Vô số khán giả trong phòng live đều dại ra. Nữ quỷ đó làm thật à?
Còn báo mộng cho người nhà cô ấy làm chính thức như thế?
Tuy [Bạn Tôi Ơi, Còn Cần Đẹp Mặt Không] nghe Từ Huyền nói như vậy, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
"Không phải, bác sĩ Từ."
"Anh có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc cô ấy muốn cảm ơn tôi cái gì không?"
“Nếu không, trong lòng tôi có chút sợ hãi…” Từ Huyền thản nhiên nói: “Nếu như anh muốn biết.”
"Bây giờ, chỉ cần đến phòng chứa thi thể nhìn thì sẽ biết."
Sắc mặt của [Bạn Tôi Ơi, Còn Cần Đẹp Mặt Không] lập tức tái mét: "Tôi tôi... tôi không dám đi!"
Vô số khán giả trong phòng live thật sự vui vẻ.
"Đi đi! Bệnh hữu mau đi đi! Để mấy anh em mở mang tầm mắt [Đầu chó. JPG]."
"Tục ngữ nói, là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh được."
"Rụt đầu cũng là một đao, đưa đầu cũng là một đao, bệnh hữu anh hãy nhận đi [Mắc cười. JPG]."
"Có bác sĩ Từ, anh còn sợ cái gì? Bác sĩ Từ sẽ hại anh ư?"
[Bạn Tôi Ơi, Còn Cần Đẹp Mặt Không] bị nhiều người kích thích như vậy, cũng bất đắc dĩ. Không thể không đồng ý.
Một tay anh ta cầm điện thoại, tay kia cầm con dao nhỏ run rẩy nhích bước nhỏ qua đó. Nhưng sau khi đến chỗ đặt thi thể.
Cả người anh ta đều mơ màng.
Chỉ thấy trong cái tủ trong suốt đặt thi thể hiện tại rỗng tuếch!
[Bạn Tôi Ơi, Còn Cần Đẹp Mặt Không] lập tức chảy mồ hôi lạnh: "Không phải! Người đâu!"
"Lúc tôi đi, vẫn còn ở nơi này mà!"
Từ Huyền thản nhiên nói: "Ngay lúc chúng ta kết nối, cô ấy đã bò dậy đi rồi."
Vô số khán giả trong phòng live cũng vừa sợ, lại kích động.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu bọn họ thấy chuyện kích thích như vậy!
"A đù! Xác chết vùng dậy rồi!"
"Không phải là zombie đó chứ? Có truyền nhiễm bệnh độc gì không vậy?"
"Mau đi siêu thị mua thực phẩm dự trữ thôi!"
"Zombie cái gì chứ! Đó là trò đùa của nước ngoài! Chỗ chúng ta gọi là cương thi! [Móc mũi. JPG]."
Từ Huyền nhìn thấy những màn đạn trên màn hình thì không khỏi mỉm cười.
"Bệnh độc gì đó là chuyện không có."
"Sở dĩ cô gái đó có thể ngồi dậy hoàn toàn là vì công lao của bệnh hữu."
[Bạn Tôi Ơi, Còn Cần Đẹp Mặt Không] không khỏi ngẩn ngơ, vô ý thức nói: "Cô ấy... cô ấy vừa hấp thu dương khí của tôi?"
Từ Huyền cạn lờ: "Anh nghĩ lung tung cái gì đó."
"Người phụ nữ đó hoàn toàn chưa chết."
[Bạn Tôi Ơi, Còn Cần Đẹp Mặt Không] trừng to mắt nói: "Không thể nào!"
"Lúc đưa cô ấy đến, trái tim đã sớm không nhảy nữa."
"Hơn nữa còn có giấy khai tử của bệnh viện!"
Từ Huyền ung dung nói: "Anh có nghe qua chết giả chưa?"
"Ban đầu, lúc cô gái này ở bệnh viện, quả thật là tim đã ngừng đập."
"Nhưng đại não của cô ấy vẫn chưa hoàn toàn chết…"
"Được xem là sự cố cùng chữa bệnh."
"Sau đó bệnh viện đưa cô ấy đến đây, nhịp tim dần hồi phục."
"Chỉ là người vẫn chưa tỉnh lại."
"Lúc anh trang điểm cho cô ấy là ở trong quan tài băng, nhiệt độ của làn da rất thấp."
"Hơn nữa lúc đó anh làm chuyện xấu tâm trạng quá khẩn trương nên không phát hiện khác thường."
"Nếu như không chịu kích thích từ bên ngoài thì có lẽ mấy ngày sau, cô ấy mới có thể tỉnh lại."
"Đáng tiếc, thời gian hoả táng đã định là sáng mai."
"Cho nên nếu như không có chuyện bất ngờ, dưới tình hình bình thường, cô ấy sẽ trở thành thi thể hỏa táng hết."
"Chưa nghĩ đến, lúc ấy anh làm chuyện đó đã kích thích cô ấy tỉnh dậy sớm…"
"Vừa nãy cô ấy phát hiện bên cạnh mình đều là thi thể, bị dọa chạy ra ngoài."
"Trên một mức độ nào đó mà nói, tuy anh đã sỉ nhục cô ấy."
"Nhưng cũng có thể xem là ân nhân cứu mạng của cô ấy..."
Vô số khán giả trong phòng live đều nghe đến choáng váng. Cừ thật!
Vậy cũng được nữa à?
"A đù! Còn có chuyện chết giả à?"
"Có! Tôi là bác sĩ, lúc đó bệnh viện chúng tôi cũng có một trường hợp chết giả, bò dậy ở nhà xác, dọa chết ông cụ trông cửa ở đó..."
"A... [Che mặt. JPG]."
“Bác sĩ Từ nói như vậy, tôi cũng nghĩ đến. Tôi là nhà khảo cổ, nghe thầy nói có mấy xác cổ trong quan tài đều là chết giả, người thân không biết nên đã chôn sống. Đợi sau khi tỉnh lại thì phát hiện bản thân ở trong quan tài, thiếu dưỡng khí nên chết.”
"Thảm quá!"
"Khó trách sau khi người chết, người xưa có tập tục túc trực bên linh cữu bảy ngày... Có lẽ là do nguyên nhân này."
Bây giờ, xem như là bọn họ hiểu rồi.
Khó trách trong nhà của cô gái này muốn cảm ơn bệnh hữu. Cứu một mạng người đúng là đại ân!
Lúc này, [Bạn Tôi Ơi, Còn Cần Đẹp Mặt Không] cũng hoàn toàn ngốc trệ.
"Hây, bác sĩ Từ, đợi đã!"
Bỗng nhiên anh ta kịp phản ứng, hơi nghi hoặc nói: "Anh vừa nói, tôi sẽ gặp phiền phức?"
"Nếu cô ấy không phải là ma, vậy sao tôi còn có phiền phức?"
Bệnh hữu khác nghe thấy vấn đề của [Bạn Tôi Ơi, Còn Cần Đẹp Mặt Không], cũng là tò mò. Nếu không phải là con ma, vậy phiền phức từ đâu ra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận