Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 227 - Con gà nhỏ, để lộ chân đen ra rồi chứ gì? (2)

“Từ nhỏ anh không tập trung học tập, cấp 2 đã bỏ học đi ra ngoài làm xã hội đen.”
“Ể, không đúng!”
Sau khi Từ Huyền vừa nói xong một câu, [Gió Thu Lá Rụng] đa vô thức phản bác lại.
“Tôi chính là đã từng học đại học đấy, tại sao qua miệng anh thì lại thành nghỉ học hồi cấp 2 rồi?”
“Có phải thấy tôi tương đối cá tính nên coi thường không hả?”
Từ Huyền mỉm cười: “Ồ? Anh nói anh đã tốt nghiệp đại học à, vậy anh học đại học nào thế?”
“Cầm bằng tốt nghiệp ra xem một chút?”
[Gió Thu Lá Rụng] sửng sốt, ấp úng nói: “Cái thứ đã sớm đã bị cất đi rồi, ai biết được đặt ở đâu cơ chứ?”
Từ Huyền nói: “Không tìm được đúng không?”
“Được, thế để tôi nói cho anh biết!”
“Vậy anh mở ngăn kéo tủ ở đằng sau anh ra, ngăn kéo tầng thứ ba từ trên hướng xuống.”
“Bên trong có bằng tốt nghiệp cấp 1 của anh.”
“Anh lấy ra cho mọi người xem qua đi!”
[Gió Thu Lá Rụng] cả kinh.
Trong ngăn kéo kia của anh ta thật sự có mấy thứ này! Tại sao Từ Huyền biết được vậy!
Anh ta là đến để kiếm tiền, đương nhiên không thể lấy ra đánh mặt mình rồi.
Thế là anh ta từ chối: “Không có khả năng! Anh nói sai rồi!”
“Ngăn kéo kia có một ít đồ vật riêng tư của tôi, không thể cho người khác xem được!”
Lúc này, rất nhiều bạn xem live cũng cảm giác được điều không bình thường.
“Vãi beep, người này chắc chắn là có vấn đề cho coi! Nói mình tốt nghiệp đại học, hỏi bằng tốt nghiệp thì nói không có, bác sĩ Từ để anh ta chứng minh, cũng tìm lý do từ chối!”
“Đây là cố ý đến để gây sự đúng không? Cho dù bác sĩ Từ có nói đúng, cố ý không thừa nhận thì có cách nào cơ chứ?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Không cho xem đúng không?”
“Vậy cũng không sao.”
“Tất cả tin tức bằng cấp cũng có thể tra được trên mạng.”
“Anh tên Trương Đại Nguyên. Số chứng nhận của bằng cấp là 230492... 40.”
“Lên mạng học tịch để tra là có thể tìm ra.”
Từ Huyền vừa dứt lời, lúc này đã có bệnh hữu chạy đến mạng học tịch.
Ấn vào con số mà Từ Huyền đưa ra, quả nhiên chính là ảnh chụp của người này! Bằng cấp: Tốt nghiệp cấp 1!
Có bệnh hữu chụp màn hình lại rồi gửi lên khu bình luận. Vô số bạn xem live trong phòng live lập tức bùng nổ!
“Tôi đã bảo rồi mà! Quả nhiên là cố ý! Chắc chắn là có bệnh hữu đang bôi đen bác sĩ Từ!”
“Chém gió kinh vãi chưởng! Còn chưa học xong cấp 2 mà lại dám nói mình tốt nghiệp đại học à? Cánh cửa đại học mở ra chỗ nào có biết không thế?”
“Con gà nhỏ, để lộ ra chân đen rồi chứ gì?”
[Gió Thu Lá Rụng] cũng luống cuống, mạnh miệng không thừa nhận: “Ảnh đó anh chỉnh qua rồi chứ gì! Giả dối!”
“Được rồi được rồi, không nói cái này, không có ý nghĩa gì cả.”
“Không phải anh là bác sĩ tâm lý à? Không phải anh biết xem bệnh à?”
“Anh nhìn xem coi tôi bị bệnh gì?”
“Nếu như anh cứ nói sai, đừng trách tôi khinh bỉ anh đấy!”
Từ Huyền nhìn anh ta: “Không cần xem.”
“Chứng uất ức, giai đoạn cuối.”
“Về phần nguyên nhân ấy hả.”
“Một phút nữa, anh sẽ bị người đánh gãy một chân.”
“Báo cảnh sát, cảnh sát còn không quản.”
“Cho nên anh uất ức.”
[Gió Thu Lá Rụng] nghe thế, quả thực muốn cất tiếng cười to. Người này cũng mắc cười quá đi mất.
Bây giờ anh ta đang ở trong nhà, cửa lại còn đóng kín. Thế mà nói anh ta sẽ bị người đánh á?
Đúng là bất hợp lý quá trời mà.
Không cần nghĩ cũng biết là hoàn toàn vô nghĩa.
Số tiền này cũng quá dễ kiếm đi.
Rất nhiều bạn xem live trong phòng live đều có sắc mặt cổ quái.
Hoàn cảnh này rõ ràng cho thấy là đang ở nhà, lại còn yên lành ở đó nữa. Từ Huyền lại nói người ta sắp bị đánh gãy chân.
Lại còn đưa ra sát sao như vậy. Chuyện này...
Cho dù là fan của Từ Huyền cũng có chút bận tâm. Sợ Từ Huyền không cẩn thận “chém gió quá đà”.
[Gió Thu Lá Rụng] cười nhạo nói: “Bác sĩ Từ, anh nói như vậy là có chút thái quá rồi đó.”
“Bây giờ chính là xã hội pháp luật đấy, chuyện mà anh nói làm sao lại xảy ra được.”
“Với cả anh nói một phút đồng hồ, bây giờ thời gian sắp đến rồi mà đâu có thấy có ai đến đánh tôi đâu?”
“Này không phải là thuần túy vô nghĩa sao?”
Từ Huyền mỉm cười: “Anh đừng gấp gáp, thời gian còn chưa tới đâu.”
[Gió Thu Lá Rụng] lắc đầu: “Anh có mạnh miệng tiếp cũng vô dụng thôi.”
“Có muốn tôi giúp anh đếm ngược không?”
“Bây giờ còn có 10 giây, 9 giây...”
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh mở khóa cửa.
Trong lòng [Gió Thu Lá Rụng] nhất thời chợt hẫng, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn. Thình thịch!
Cửa phòng của anh ta bị người đá mạnh ra từ bên ngoài.
Một người đàn ông trung niên vóc dáng lùn lùn người đô con cầm một ống tuýp vọt vào. Sắc mặt ông ta đầy giận dữ.
“Ranh con! Lại dám nguyền rủa cha mày đã chết nữa chứ!”
“Nếu không phải bác hai của mày gọi điện thoại tố cáo với tao thì tao còn chẳng hề hay biết gì nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận