Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 812 - Vậy tôi liếm thì có ý nghĩa gì? (1)

Đây là đạo lí gì nhở?
Từ Huyền nhìn “bé heo Peppa”, mỉm cười nói: “Tài khoản Ma Âm và BiliBili của cậu đã có kha khá fans rồi nhỉ?”
Bé heo Peppa thoáng xấu hổ gãi đầu: “Đúng là có không ít người chú ý đến tôi.”
“Tôi chỉ tùy tiện đăng mấy tấm ảnh lên mạng, nào ngờ bị người ta chia sẻ điên cuồng...”
“Nhưng gần đây tôi liều mạng đọc sách học tập để chuẩn bị thi đại học, không có thời gian quản lý tài khoản này.”
“Về sau thì không quan tâm đến nữa.”
Từ Huyền mỉm cười: “Không phải thế à!”
“Bây giờ, cậu cũng xem như người nổi tiếng trên mạng, nhưng hứng thú của dân mạng đều có thời hạn.”
“Giờ cậu lên đại học còn có thể quản lý tài khoản tốt một chút nhân lúc bản thân đang hot.”
“Nếu cậu hoạt động tốt, thời điểm nó có thể mang đến lợi ích cho cậu còn nhiều hơn so với tìm công việc bình thường.”
“Hơn nữa...”
Sắc mặt Từ Huyền trở nên vi diệu: “Dù cậu học lại một năm, ra trường cũng không tìm được công việc nào đàng hoàng...”
“Đến lúc đó, cậu vẫn phải trở lại con đường hot trên mạng này...”
Hai mẹ con nghe hắn giải thích như vậy, lúc bấy giờ mới hiểu được.
[Bình An Là Phúc] lập tức vui vẻ, lại cảm thấy hơi ngại.
Vui vẻ là vì nghe ý Từ Huyền, sau này con trai có thể trải qua cuộc sống khá ổn.
Chỉ là bác sĩ Từ đã giúp hai mẹ con họ nhiều đến thế, về sau còn phải kiếm cơm dựa vào cọ nhiệt bác sĩ Từ, ít nhiều gì bà cũng thấy ngại ngùng...
Từ Huyền cũng nhìn ra suy nghĩ của [Bình An Là Phúc].
Hắn lắc đầu cười: “Bà không cần cảm thấy ngại.”
Tống Sở Sở ở bên cạnh cười hì hì nói xen vào: “Đúng thế, nhiều người cọ nhiệt độ ông chủ như vậy, có thêm bà cũng không nhằm nhò gì.”
[Bình An Là Phúc] vội vàng nói lời cảm ơn Từ Huyền.
Đồng thời, bà quét mã QR trả phí tư vấn cho hắn.
Sau khi hai người họ rời đi không lâu. Lại có người tới.
Chính là Tiền Huy, Hoàng Hâm và Tôn Đại Trung, vài vị người quen cũ.
Hoàng Hâm vừa đến đã lên tiếng càm ràm: “Bác sĩ Từ, cậu thiếu tiền sao không nói với tôi.”
“Tôi tò mò muốn biết sao đột nhiên cậu lại muốn kêu gọi quyên tiền đấy.”
“Nếu không phải lão Tiền nói tôi biết, công trình của cậu gặp phải vấn đề tiền bạc, tôi còn không biết.”
Tiền Huy cũng oán trách: “Đúng thế, bác sĩ Từ. Cậu thích sĩ diện quá đấy.”
“Thời điểm tôi bảo quay vòng vốn cho cậu, cậu còn nói không cần.”
“Dựa vào quan hệ của chúng ta, có gì mà phải ngượng ngùng?”
“Hiện tại làm tới nước này, không phải đang đánh vào mặt tôi à?”
“Bị người khác biết còn tưởng rằng lão Tiền tôi keo kiệt, tiếp nhận công trình lớn như thế từ ngài mà không nỡ cung cấp tiền đó.”
Tôn Đại Trung gật đầu lia lịa: “Bác sĩ Từ, cậu thiếu tiền cứ nói với tôi một câu.”
“Tuy lão Tôn tôi không giàu như hai người họ, như vẫn có thể lấy ra được vài trăm triệu mà.”
“Cậu là ân nhân cứu mạng của tôi.”
“Lần này, có nói gì cậu cũng đừng cản tôi, nhất định phải cho tôi báo ân.”
Ba người họ đều cùng là người quen của Từ Huyền.
Hơn nữa còn được Từ Huyền cứu mấy lần.
Dù nghe nói thương nhân coi trọng lợi ích, nhưng bọn họ đều thật lòng đối đãi với Từ Huyền. Ngay khi biết Từ Huyền thiếu tiền, họ đã bàn bạc với nhau rồi chạy đến.
Từ Huyền lắc đầu bất đắc dĩ.
“Được thôi, vậy ba người các anh mỗi người quyên 100 vạn là được.”
Ba bị phú hào này đều bị một câu của Từ Huyền làm cả bó tay.
Bác sĩ Từ này chỗ nào cũng tốt, chỉ duy nhất một điểm quá “không phóng khoáng”.
Dù là ân cứu mạng đối với họ, hắn cũng chỉ thu 2000 tệ phí tư vấn. Cả loại thần dược có thể cướp người từ trong tay Diêm Vương như rượu giả cũng chỉ bán có 1000.
Đương nhiên, người bình thường khác rất vui mừng với cái giá này. Nhưng phú hào như bọn họ chi tiền như thế lại “bị” lộ vẻ rất “bủn xỉn”.
Hoàng Hâm cười khổ nói: “Bác sĩ Từ, chúng tôi là thật lòng thật dạ muốn cho cậu tiền, không phải đang đùa đâu.”
“Tôi hỏi lão Tiền rồi, công trình kia cậu thiếu hụt hơn mấy chục tỉ, 100 vạn sao mà đủ được?”
“Với quan hệ của chúng ta, cậu thật sự không cần khách sáo như vậy...”
“Thật sự không cần ngại đâu mà...”
Từ Huyền cũng cười bất lực: “Tôi đã nể tình khách quen rồi đấy.”
“Bằng không, các anh quyên tiền trên trang chủ Ma âm. tối đa cũng chỉ quyên được mấy trăm tệ thôi.”
Ba người có thể lăn lộn đến thời điểm này đều đã kinh nghiệm đầy mình.
Bọn họ nghe Từ Huyền nói vậy, trong lòng nhất thời khẽ động. Đột nhiên nhớ lại lời đồn trên mạng...
Hoàng Hâm không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Từ, có phải thật sự quyên tiền càng nhiều càng có lợi ích gì không?”
“Có thể đổi lấy rượu giả hay là đồ vật thần kỳ nào đó khác đúng không?”
Từ Huyền nói đầy ẩn ý sâu xa: “Chẳng phải tôi đã nói không có gì cả à?”
“Cùng lắm là... làm việc tốt xong có thể làm tâm trạng anh vui vẻ hơn một chút thôi.”
“Các anh không tin, tôi cũng hết cách...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận