Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 622 - Bác sĩ Từ, có phải quá khứ của vợ tôi không đứng đắn, đúng không? (2)

Từ Huyền nhẹ nhàng gật đầu: "Có liên quan rất lớn."
"Năm đó, mẹ vợ anh mắc phải bệnh nhiễm trùng đường tiểu."
"Bệnh này chỉ cần có tiền là có thể kéo dài tính mạng thêm một thời gian."
"Không có tiền, chẳng mấy chốc sẽ đi theo tổ tiên."
"Rất nhiều gia đình có hoàn cảnh khó khăn, không dư giả sẽ chọn cách bán nhà để chữa bệnh."
"Gia đình vợ anh ngay cả căn nhà cũng không có. Bao năm nay cô ấy và mẹ toàn ở nhà thuê, khoản tiết kiệm trong tay cũng chỉ có mấy nghìn tệ."
"Ban đầu, lúc vợ anh còn học lớp mười hai, vì chữa bệnh cho mẹ nên đã gom góp được mấy trăm ngàn tệ."
"Để mẹ cô ấy sống thêm mấy năm."
Trương Ngôn không khỏi ngạc nhiên: "Một học sinh cấp ba như cô ấy, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Từ Huyền nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Vay khoản nhỏ.*"
Vay khoản nhỏ: như kiểu vay tín dụng đen, vay qua app ở VN. Hay yêu cầu người vay chụp hình abc để làm tin.
Vay khoản nhỏ: như kiểu vay tín dụng đen, vay qua app ở VN. Hay yêu cầu người vay chụp hình abc để làm tin.
Trương Ngôn ngẩn ra.
Chỉ nghe thấy Từ Huyền nói: “Trước kia, vợ anh vì muốn gom tiền nên đã vay một lượt tất cả những ‘khoản nhỏ’ có thể vay được
"Bao gồm cả những khoản vay cần hình ảnh ‘thế chấp’."
"Những khoản vay này, cô ấy không trả được cái nào. Có bao nhiêu tiền đều lấy ra chữa bệnh cho mẹ cả rồi."
"Bản thân cô ấy cũng vừa đi học vừa liều mạng đi làm thêm kiếm tiền."
"Đương nhiên, là công việc đứng đắn."
"Lúc đó, thành tích của vợ anh rất tốt, làm bài tập thuê cho bạn học cũng kiếm được không ít tiền."
"Dù sao thì phụ huynh của bạn bè cũng đồng tình cảnh ngộ của cô ấy, nên tất nhiên sẽ đồng ý giúp đỡ chút ít."
"Sau đó thì tiền tiêu hết sạch, mẹ cô ấy cũng qua đời."
"Có điều cũng sống thêm được mấy năm so với dự đoán ban đầu."
"Đáng tiếc. Lúc này, những khoản vay kia đều đã quá hạn."
Ảnh vợ anh chụp làm thế chấp cũng bị những app đó giục nợ đăng lên mạng."
"Còn gửi cho tất cả bạn học, người quen của cô ấy…"
"Ngay cả trên hành lang phía ngoài căn phòng vợ anh thuê cũng bị dán đầy ảnh."
"Đương nhiên, bạn bè người quen đều biết tình hình trong nhà cô ấy nên chưa từng nhắc đến chuyện này."
"Đây chính là nguyên nhân dẫn đến việc cậu bạn kia nhìn thấy hình của vợ anh trên mạng.”
Trương Ngôn không khỏi im lặng. Lúc này, tâm trạng của anh vô cùng phức tạp.
Từ Huyền tiếp tục nói: “Sau đó vợ anh đi học, thi nghiên cứu sinh rồi đi làm như bình thường.”
“Cuối cùng hai người gặp được nhau. Chuyện sau đó anh cũng biết cả rồi.”
Trương Ngôn im lặng suy ngẫm trong chốc lát rồi mới mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Bác sĩ Từ, vậy... vậy khoản tiền vay đó, cô ấy trả bằng cách nào…”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Phần lớn là không cần trả.”
“Ngày đấy cô ấy chỉ là một học sinh cấp 3, còn chưa có tốt nghiệp. Sao có thể dùng con đường chính quy để vay tiền được.”
“Những chỗ cho mượn cơ bản đều là tín dụng đen, vay online không hợp pháp.”
“Lãi cao đến đáng sợ.”
“Mấy năm trước, dạng công ty tài chính không chính quy kiểu này đã bị nhà nước nghiêm cấm rất nặng.”
“Sau khi vợ anh tốt nghiệp kiếm được tiền, muốn giải quyết chuyện này.”
“Lại phát hiện mấy công ty tín dụng mình từng vay tiền đã đóng cửa gần hết rồi.”
“Còn vài chỗ không bị đóng cửa, sau khi đôi bên thỏa thuận thì trả tiền vốn và lợi tức nằm trong phạm vi tiêu chuẩn của pháp luật.”
Trương Ngôn cười khổ, trầm mặc không nói gì nữa.
Nói theo thực tế, trong chuyện này, vợ anh ngoại trừ việc chiếm lợi của công ty cho vay là có hơi thiếu đạo đức ra thì các mặt khác không hề có gì đáng bị chỉ trích.
Hi sinh duy nhất chính là việc bị đăng loại ảnh kia lên mạng, bị người khác nhìn thấy. Nếu như đổi thành vợ của người khác, Trương Ngôn không những chẳng có tí tẹo kỳ thị nào mà có khi còn cảm thán: khí phách ngập trời, nữ trung hào kiệt!
Đáng tiếc... người đó là vợ của anh ta.
Vừa nghĩ tới việc trong máy tính, di động của bạn bè, đồng nghiệp hay những người vợ mình quen biết còn lưu giữ những tấm hình kia. Ngộ nhỡ một ngày nào đó chợt nổi hứng, có khi còn lôi ra để quay tay sóc lọ…
Trong lòng Trương Ngôn vô cùng phiền toái.
Không thể không thừa nhận, bây giờ anh đã hối hận rồi.
Nếu như không có tìm đến Từ Huyền, qua một đoạn thời gian nữa có khi anh ta sẽ quên mất chuyện này. Cái gì cũng không biết, cũng không có chuyện gì cả.
Thật ra hai người còn có thể sống thật vui vẻ cả đời.
Dù sao thì nhân phẩm của bà xã cũng không có vấn đề gì, lại chưa từng làm chuyện gì thật sự có lỗi với anh ta. Bây giờ biết rồi, anh ta ngược lại còn thấy ruột gan cồn cào, đầu óc không thông suốt...
Trương Ngôn cười khổ: “Bác sĩ Từ, có cách nào để cho tôi quên mất chuyện này không...”
Từ Huyền thản nhiên lắc đầu: “Không có.”
“Vừa nãy tôi đã nhắc nhở anh nhiều lần rồi, hôm nay anh không nên tới.”
“Anh không vào được, tự nhiên có đạo lý của không vào được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận