Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 815 - Phiên bản hiện đại chính là như vậy (2)

“Thuận tiện còn hứa hẹn chỉ cần cô ta cảm thấy thoải mái và không gây rắc rối, sau khi cô ta tốt nghiệp nghiên cứu sinh sẽ được giữ lại trường làm cố vấn học tập...”
“Thời gian đầu sau khi tự sát, dù anh ta có muốn cũng không liếm được nữa.”
“Kết quả, anh ta phát hiện em ở ngay trước mặt anh ta, ngủ trên giường anh ta, lại làm chuyện giống hệt anh ta đã làm năm đó...”
“Đương nhiên anh ta cảm thấy đã tìm được tri kỷ...”
“Không tìm em thì tìm ai?”
Nam sinh không khỏi co quắp khóe miệng.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới mình vậy mà bất tri bất giác cõng cái nồi lớn như thế...
Đúng lúc này, Hoàng Hâm nghi ngờ lên tiếng: “Bác sĩ Từ, tôi không hiểu lắm.”
“Không phải người tự sát là nam à?”
“Cố vấn học tập của chàng trai trẻ này liên quan gì đến anh ta? Cớ gì cô ta lại trầm cảm?”
“Sao có thể đảm bảo tư cách nghiên cứu sinh và ở lại trường?”
Nam sinh quay đầu lại, lắc đầu nói: “Chú à, chú không hiểu là phải á.”
“Phiên bản hiện đại không giống thời của chú đâu...”
“Niên đại này của tụi cháu có một số quy tắc đã bị phá vỡ...”
Ba ông chú già chợt hơi hoang mang.
Phiên bản không giống hả? Ý gì đây?
Nam sinh rầu rĩ nói: “Bác sĩ Từ, những gì anh nói, em đều hiểu.”
“Nhưng có cách nào không cần nghỉ học không ạ?”
Từ Huyền cười nhạt: “Có thì có đấy.”
“Em mua một tờ thuốc ở chỗ anh, sau này lúc nào cũng mang theo trên người là được.”
Hai mắt nam sinh sáng rỡ: “Cách này hay nè! Em muốn cái này!”
Cậu lập tức dở khóc dở cười: “Bác sĩ Từ, sao anh không nói sớm là có thể làm vậy ạ? Làm em căng thẳng nãy giờ.”
Từ Huyền mặt mày kỳ quái nói: “Nhưng cách này, trị ngọn không trị gốc...”
“Chắc bình thường em không hay truy cập vào Tieba của trường học các em nhỉ...”
Nam sinh thầm nảy ra suy nghĩ không ổn.
Từ Huyền nói rõ ràng như vậy, cậu không cần hỏi lại mà bắt đầu tìm kiếm trên Tieba của trường bọn họ.
Sau khi cậu ấn vào xem, lại tìm kiếm tên của mình, suýt nữa đã xỉu ngang.
Trong đó có khoảng vài trăm bài viết liên quan đến cậu.
Ngoài ra, hơn phân nửa tên bài viết đều có mấy từ như “liếm cẩu”, “biến thái”, “quỷ dê xồm”, hoặc là có tất cả những từ này...
Ánh mắt nam sinh đầy tuyệt vọng. Khó trách bác sĩ Từ khuyên cậu nghỉ học.
Thế này thì con mẹ nó còn học cái rắm!
Tình hình như vậy, chỉ sợ sau khi cậu tốt nghiệp, trong trường vẫn sẽ lan truyền mãi truyền thuyết về “đàn anh biến thái” ở mấy khóa trước...
Sau khi cậu biết đáp án.
Nam sinh cô đơn quét mã thanh toán, sau đó xoắn xuýt rời đi.
Hoàng Hâm tò mò hỏi: “Bác sĩ Từ, chàng trai trẻ này cũng thảm quá đi?”
“Lẽ nào ngay cả cậu cũng không có cách hoàn hảo nào có thể khôi phục thanh danh giúp cậu ấy, để cậu ấy không phải trả giá lớn là nghỉ học như thế ư?”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Có.”
Hoàng Hâm: “Cách gì?”
Từ Huyền: “Thật ra, nếu hôm nay cậu ấy không đến tìm tôi, đợi đến thời gian livestream vài ngày nữa tôi cũng sẽ rút trúng cậu ấy.”
“Đến lúc đó, mấy chục triệu người biết chuyện cậu ấy bị hồn ma liếm cẩu bám lên người, tự nhiên cũng có thể tẩy trắng giúp cậu ấy thôi.”
Hoàng Hâm sững sờ: “Vậy tại sao...”
“Tại sao không đợi đến lúc livestream hẵng để cậu ấy đến tư vấn đúng không?”
Từ Huyền bình thản nói: “Nguyên nhân rất đơn giản.”
“Nếu cậu ấy không có ý định đến tìm tôi, vậy thì thôi.”
“Lựa chọn tìm tôi của cậu ấy là hồi trống tăng cường dũng khí rất lớn.”
“Nếu hôm nay tôi ngăn cậu ấy lại bên ngoài, không cho cậu ấy tiến vào.”
“Thế thì trong lòng thằng nhóc này sẽ rất thất vọng.”
“Cộng thêm một loạt yếu tố bên ngoài, trong lúc ngập tràn tuyệt vọng, thằng nhóc có thể làm ra chuyện không thể cứu vãn.”
“Đến lúc đó, mọi thứ đều đã chậm.”
Ba người đàn ông đều sửng sốt.
Trong đầu họ không hẹn mà cùng nảy ra một câu, đúng là trong cái rủi có cái may...
Thứ gọi là vận mệnh này thật sự quá phức tạp.
Ngoại trừ bác sĩ Từ, e rằng không ai có thể hiểu thấu....
Chàng trai trẻ kia lúc đi vào phòng tư vấn, có lẽ trong lòng còn rất vui vẻ. Chỉ e cậu không nghĩ đến chuyện một bước tiến vào này sẽ khiến mình lãng phí mất mấy năm...
Sau khi ba ông chú già này rời đi.
Từ Huyền dời mắt sang bên cạnh.
Tống Sở Sở nhíu mày, vẻ mặt bối rối, dường như đang cân nhắc việc khó khăn gì đó.
Từ Huyền gõ nhẹ ngón tay lên bàn, âm thanh khe khẽ vang lên. Lúc này, ý thức của cô mới được kéo lại.
Từ Huyền mỉm cười: “Cô muốn hỏi gì, hỏi thẳng đi.”
Tống Sở Sở cười hề hề: “Ông chủ... không thể gạt được anh mà.”
“Vừa rồi tôi cảm thấy hình như có gì đó sai sai.”
“Ông chủ, có vẻ anh có chuyện không nói với họ...”
“Sau đó, rốt cuộc tôi cũng nghĩ ra rồi.”
“Thật ra, không phải là không có cách nha...”
“Ông chủ, anh có thể bảo tôi mở livestream ngay lúc cậu ấy đến hỏi, hiệu quả tương đương với cách giúp cậu ấy khôi phục thanh danh mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận