Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 105 - Đây là bản mới toanh mà anh chưa từng thấy qua (1)

Nói rồi anh vội vàng đi ra khỏi cửa.
Không lâu sau anh đã quay lại, gật đầu nói: “Có thể, lãnh đạo của chúng tôi đã đồng ý.”
Từ Huyền mỉm cười: “Vậy chúng ta hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ!”
Lòng Số 9 cũng thả lỏng, anh khẽ cười nói: “Thế, anh Từ, bây giờ có thể nói với tôi rồi chứ.”
Từ Huyền cười tủm tỉm, gật đầu: “Đương nhiên không thành vấn đề.”
Hắn hơi ngẩng đầu nhìn trời, hai mắt mê mang, trông cứ như đang thẫn thờ.
Một lúc sau, ánh mắt hắn lộ ra sắc thái kinh ngạc.
Số 9 hỏi ngay: “Anh Từ, rốt cuộc người này đang ở đâu vậy?”
Từ Huyền mỉm cười, nói: “Anh muốn hắn ở nơi nào?”
Số 9 cười bất đắc dĩ: “Anh Từ, tôi đang gấp muốn chết rồi, anh đừng có giở thủ đoạn dông dài nữa mà.”
“Dù tôi có bảo hắn đến Cục quản lý linh dị của chúng tôi để tự thú, hắn cũng sẽ không đến đâu.”
Từ Huyền gật đầu: “Có thể.”
Số 9 nhún vai, “Há chẳng phải thế sao? Ủa? Đợi đã, anh vừa nói gì á?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Anh cứ quay về và chờ đi. Ngày mai hắn sẽ có mặt ở cửa Cục quản lý linh dị các anh.”
Nét mặt số 9 trở nên ngơ ngác.
Anh nhìn Từ Huyền với ánh mắt nghi ngờ, trăm phần trăm là nghi Từ Huyền đang trêu chọc anh.
“Khụ khụ ~.”
Ông lão cố vấn được Cục quản lý linh dị mời đến với mức lương cao bên cạnh vờ ra vẻ ho húng hắng vài tiếng: “Còn ngây người ở đó làm gì, mau mau trở về chờ đi chứ hả?”
Tôi beep!
Số 9 đơn giản là cạn lời luôn.
Anh vốn muốn đưa lão già này tới là để tạo dựng thanh thế.
Muốn thể hiện thực lực của Cục quản lý linh dị bọn họ cho Từ Huyền xem một tí.
Suy cho cùng, ở thời đại này, hắn đạt tới cảnh giới Luyện Tinh Hóa Khí trung kỳ tức là cao thủ tuyệt đỉnh rồi.
Phóng mắt nhìn cả nước cũng không có được hơn mười vị nữa là!
Nếu đổi lại thành lúc đối mặt với đám người tu luyện bình thường, cứ để vị cố vấn này đứng bên cạnh mà xem! Hiệu quả giao tiếp tốt lắm luôn đó!
Kết quả lúc này đây cũng không biết lão già này uống lộn thuốc gì.
Đã không nói giúp thì thôi chớ, còn con mịa nó một mực quấy phá anh!
Có điều Số 9 cũng không thể làm gì.
Cuối cùng, anh chán nản chạy đi dưới ánh mắt của Từ Huyền và ông lão râu trắng.
Sau khi anh ta rời đi, Từ Huyền nhìn về phía cảnh sát Vương.
“Cảnh sát Vương, còn việc gì nữa không?”
Cảnh sát Vương mở miệng nói: “Bác sĩ Từ, tôi thuận tiện ghé qua lấy lô thuốc mà trước đây tôi đã mua ở chỗ anh á.”
“Còn nữa, Cục trưởng của chúng tôi có nói, muốn mua thêm thuốc…… mô hình


Học sinh tiểu học Tử Thần


kia nữa.
“Có thể.”
Từ Huyền lấy một xấp giấy ghi chú từ trong ngăn kéo ra và đưa qua: “Hai mươi tờ thuốc đây, anh đếm đi.”
Cảnh sát Vương nhìn thoáng qua, không khỏi sửng sốt, lập tức nói: “Bác sĩ Từ, anh đây là...... không đúng lắm nha?”
Từ Huyền: “Sao lại không đúng?”
Cảnh sát Vương nhíu mày, nói: “Thuốc mà anh vốn nên đưa cho tôi đều là hình Doraemon mà.”
“Cái này...... Sao trên đây chỉ có mấy chữ thôi vậy?”
“Này khác với những gì anh nói mà?”
Cảnh sát Vương có hơi hạn hán lời.
Ít nhất cũng phải cho được một tờ có vẽ hình chớ.
Vậy mà bây giờ ở trên giấy chỉ viết mỗi—— “Doraemon truyện dài......”
Từ Huyền cười tủm tỉm, nói: “Đây là bản thăng cấp kiểu mới, hiệu quả còn tốt hơn so với trước đó nữa đấy.”
Sau khi hắn đột phá đến Luyện Tinh Hóa Khí, năng lực chế bùa của hắn lại được tăng thêm.
Đã không cần phải tốn công vẽ hết cả buổi nữa.
Chỉ múa bút vài nét, không gian của mấy chữ viết ấy cũng là một dạng có thể ký thác “ý nghĩa chân chính”.
Thậm chí còn chứa đựng nhiều linh khí hơn trước đây.
“Cho tôi xem thử!”
Lòng ông lão râu trắng đứng bên cạnh lay động, ông sáp tới gần.
Sau khi nhìn thấy nội dung trên giấy, ông không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Bùa chú thì ông thấy qua rồi.
Nhưng mà ông quả thực chưa hề thấy qua nhiều bùa chú một lượt như vầy!
Dầu gì ông cũng đã lăn lộn trong giới tu luyện gần trăm năm rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiền nhìn thấy bùa chú lại được bán theo “xấp” thế này!
Đặc biệt đây còn chẳng phải là loại hàng nhái kém chất lượng nữa chứ.
Linh quang trên bùa chú này gần như là tỏa ra tràn ngập!
Trong chớp mắt, ông cảm thấy trái tim mình như đang rỉ máu.
Xa xỉ!
Quá là xa xỉ!
Vẽ nhiều bùa như thế này, tiêu hao biết bao nhiêu linh lực, kéo dài biết bao nhiêu thời gian tu luyện mà!
Ông nghi ngờ hỏi: “Những thứ này bao nhiêu tiền vậy? Hẳn là không rẻ nhỉ.”
Cảnh sát Vương gật đầu, nói một cách cảm khái: “Đúng là không rẻ đâu nha.”
“Một tờ một vạn tệ đó, hai mươi tờ trọn hai mươi vạn chẵn! Kinh phí của cả cục chúng tôi cũng sắp cạn kiệt luôn.”
Một tờ...... một vạn tệ?
Mặt mày ông lão râu trắng co rúm lại một chút, triệt để câm nín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận