Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 131 - Thế mà lại có người dám nói mình mắc bệnh trầm cảm trước mặt Từ Huyền!

[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] hé miệng như thể muốn nói gì đó, nhưng anh ta lại ngập ngừng khó nói.
Sau một hồi xoắn xuýt, anh ta thở dài, nói: “Bác sĩ Từ, tôi nghi là tôi mắc bệnh trầm cảm rồi!”
Các khán giả xem live trong phòng live đều cười ngất.
“Cừ lắm anh bạn, đây vẫn là lần đầu tiên mị thấy có người dám nói mình bị bệnh trầm cảm trước mặt bác sĩ Từ đấy!”
“Lá gan của anh chàng này thật lớn! Không sợ chết à! Anh biết ba chữ bệnh trầm cảm này có ý nghĩa thế nào ở chỗ bác sĩ Từ không? Vậy mà còn dám nói lung tung?”
“Chậc chậc, vẫn là tấm chiếu mới mà, chưa từng chịu đòn hiểm của bác sĩ Từ nên chưa biết trời cao đất dày là gì.”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] nhìn thấy màn bình luận cà khịa mình.
Anh ta cười khổ não, cũng lười phản bác.
“Các vị, mọi người đừng nói nữa.”
“Tôi đây bị trầm cảm thật đó.”
“Các bạn nghe tôi nói xong sẽ hiểu.”
Rất nhiều khán giả xem live trong phòng live thấy dáng vẻ này của anh ta thì không còn chọc ghẹo nữa mà dỏng tai chờ nghe xem anh ta nói thế nào.
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] nói: “Tôi đã bắt đầu làm việc ở công ty hiện giờ từ khi tôi tốt nghiệp vào ba năm trước.”
“Nói thật lòng, công ty của bọn tôi miễn cưỡng cũng được đánh giá là doanh nghiệp hàng đầu trong ngành công nghiệp địa phương.”
“Có thể vào được công ty này cũng coi như tôi gặp may đi.”
“Lúc đầu tôi cho là vậy, có thể yên tâm làm việc và kiếm tiền cưới vợ.”
“Nhưng nào ngờ kể từ lúc bước chân vào công ty mới là khởi đầu cho chuỗi đau khổ của tôi.”
Nói tới đây, [Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] thở dài.
“Nói ra thì, đãi ngộ của công ty này khá tốt, cao hơn rất nhiều so với những công ty khác.”
“Nhưng không biết tại sao, hình như công ty này xung khắc với ngày sinh tháng đẻ của tôi hay gì ấy.”
“Tôi luôn cảm thấy khó chịu và mệt mỏi đủ kiểu.”
“Các bạn đừng cảm thấy là tôi già mồm, trước hết nghe tôi nói xong thì biết.”
“Ngay từ đầu lúc vừa bước vào công ty, sếp của tôi đã rất thích nói tôi là người mới không hiểu sự đời.”
“Luôn bới móc những sai sót nhỏ nhặt của tôi rồi bảo tôi học hành chẳng ra sao.”
“Ban đầu, tôi thật sự nghĩ rằng tính cách tôi có vấn đề, tôi còn bối rối rất lâu nữa.”
“Qua thời gian dài sau đó, tôi mới phát hiện.”
“Tính cách của tôi không có vấn đề gì, chỉ là anh ta thích nhắm vào tôi thôi!”
“Cũng may, không lâu sau đó, tôi đã được luân chuyển sang bộ phận khác.”
“Lần này, sếp cũng không đâm chọt tôi nữa.”
“Có điều, không biết tại làm sao mà toàn bộ nhân viên lâu năm trong bộ phận đều nhìn tôi không vừa mắt và thường xuyên nhắm vào tôi.”
“Thời điểm các bạn còn đang đi học đã từng thấy qua kiểu học sinh bị cô lập bao giờ chưa?”
“Chính là tất cả mọi người đều ngó lơ cậu ta, không ai nói chuyện với cậu ta.”
“Cái cảm giác một khi phạm phải bất kỳ sai lầm nhỏ nào cũng sẽ bị tất cả mọi người cùng nhau chế giễu kia.”
“Đó chính là đãi ngộ mà tôi đã nhận được ở nơi ấy.”
“Mới đầu tôi còn tưởng là do mình không hiểu chuyện, thế là muốn mời những nhân viên lâu năm này ăn cơm để lôi kéo một chút quan hệ.”
“Không nghĩ tới bọn họ vốn dĩ không thèm đoái hoài gì tới tôi.”
“Tôi hoàn toàn không biết nguyên do là gì, cũng không biết đã chọc phải chỗ nào của bọn họ.”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] nói tới đây, bầu không khí chùng hẳn xuống theo lời anh ta.
Rặt một vẻ khó mà bình tĩnh nổi.
Rất nhiều khán giả trong phòng live cũng hơi nghi ngờ một chút. Có khán giả xem live phát màn đạn hỏi han.
“Khi một nhân viên bị cô lập đều là có lý do.”
“Có phải anh có vấn đề gì ở chỗ làm đó, chọc tới bọn họ rồi không.”
Lúc [Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] nhìn thấy lời này, sắc mặt càng thêm căm phẫn.
“Đây chính là vấn đề!”
“Nếu cảm thấy tôi có chỗ nào chọc phải bọn họ thì ít nhất cũng nên nói với tôi một lời chứ.”
“Tôi thật sự đã bị nhắm vào một cách khó hiểu từ ngày đầu tiên đến bộ phận đó rồi.”
“Hoàn toàn không biết lý do.”
“Tôi vốn không biết chọc tới bọn họ ở chỗ nào!”
“Từ đầu tới cuối tôi đều không thể nghĩ ra.”
“Cũng đỡ, cuối cùng sau này tôi cũng hoàn thành công việc luân chuyển và rời khỏi bộ phận ấy.”
“Lúc bấy giờ, tôi được đổi qua làm việc dưới trướng một sếp nữ.”
“May thay, lần này tôi không bị nhắm vào khó hiểu giống hai lần trước.”
“Mối quan hệ với đồng nghiệp rất hài hòa.”
“Vị sếp nữ ở bộ phận này khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, thái độ với tôi khá ổn.”
“Lúc đầu, tôi còn tưởng rằng rốt cuộc mình đã không cần phải khổ sở nữa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.”
“Nhưng mà về sau tôi mới biết được, là tôi đã quá ngây thơ rồi!”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] nói tới đây thì sắc mặt thoắt cái tái mét.
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] khiến cho lòng hiếu kỳ của nhóm khán giả xem live dâng lên rợp trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận