Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 859 - Thực lực tổng hợp của chúng tôi đứng đầu cả nước! (1)

"Điều tôi không thoải mái là đấu tranh vận mệnh nhiều năm như vậy."
"Cuối cùng vẫn là thua dưới chân nó..."
“Từ đó về sau.”
"Tuy tôi là người hành nghề y, nghiên cứu tin tưởng khoa học."
"Nhưng sâu trong nội tâm của tôi vẫn rất kính nể văn hóa truyền thống bói toán các loại…"
"Đúng rồi, bác sĩ Từ."
"Anh có thể nói cho tôi biết lão tiên sinh này ở đâu không?"
"Sau đó, tôi luôn muốn tìm ông ấy nói chuyện."
"Nhưng đánh chết cha mẹ tôi cũng không chịu nói cho tôi ông ấy là ai... Tức chết tôi rồi!"
Rất nhiều bệnh hữu lại cười.
Nhưng trong lòng bọn họ cũng có tí tò mò.
Trước đây trong phòng live cũng có bệnh hữu khác mời "đại sư " "cao nhân" gì đó. Nhưng những người này phần lớn chỉ có kỹ thuật gạt người, dựa vào mồm mép để hành tẩu giang hồ.
Không giống người mà [Phân Xối Đến Đầu Rồi Mà Còn Quấy] gặp phải. Thật sự giống người có bản lĩnh.
Châm ngôn nói không sai. Cái gọi là lớn ẩn vào thành phố.
Trên giang hồ này, xem ra cũng có không ít cao nhân ẩn giấu… Vẻ mặt của Từ Huyền hơi cổ quái.
Hắn ho khan: "Bệnh hữu, cô sai một điều rồi."
"Tiên sinh mà cô gặp không làm nghề bói toán."
[Phân Xối Đến Đầu Rồi Mà Còn Quấy] lập tức ngây ra: "Gì chứ? Không phải? Vậy sao ông ấy biết cả đời tôi định sẵn là móc phân."
Sắc mặt của Từ Huyền hơi vi diệu: "Tuy ông ấy không biết xem bói nhưng ông ấy lại có bản lĩnh khác."
[Phân Xối Đến Đầu Rồi Mà Còn Quấy] trừng to mắt: "Ông ấy có bản lĩnh lợi hại gì chứ?"
"Ngay cả việc tôi lớn lên móc phân đều biết?"
Từ Huyền cười như không cười nói: "Tôi hỏi cô, cha mẹ cô làm nghề gì?"
[Phân Xối Đến Đầu Rồi Mà Còn Quấy] chần chờ: "Cha tôi là bác sĩ, mẹ tôi là y tá."
Từ Huyền mỉm cười: "Vậy chẳng phải là đúng rồi à."
"Cả nhà các người, từ đời của ông cố đã làm bác sĩ, là thế gia y học."
"Cô lớn rồi, chỉ cần học tập không kém, xác suất lớn sẽ tiến vào bệnh viện làm bác sĩ, truyền thừa y bát trong nhà cô."
"Hơn nữa... tiên sinh mà cô nói thật ra bản thân cô cũng có quen biết..."
"Ông ấy chính là thầy hướng dẫn hồi cha cô còn đi học, cũng chính là bạn tốt của ông nội cô lúc còn trẻ."
"Hiện tại là viện trưởng của bệnh viện cô."
“Hiện tại, công việc của cô là thông qua quan hệ của ông ấy sắp xếp.”
"Nếu không, bác sĩ khác ít nhất cũng phải ba mươi hai tuổi trở lên mới trở thành bác sĩ chữa trị chính."
“Cô cho rằng sao cô vừa tốt nghiệp đã có thể tiến vào bệnh viện top ba, hơn hai mươi tuổi đã làm bác sĩ chữa trị chính…” [Phân Xối Đến Đầu Rồi Mà Còn Quấy] hơi sững sờ.
Đương nhiên là cô biết người ông mà Từ Huyền nói.
Cô còn nhớ rõ lúc bản thân mới tốt nghiệp, cả nhà bọn họ cùng ông ấy dùng bữa. Lúc đó cô hỏi ông này là ai trên bàn rượu, cha mẹ cô còn cười lên.
Chỉ là lúc ấy cô còn trẻ, không hiểu ý sâu xa trong nụ cười này…
Cô cạn lời: "Đang yên đang lành, sao lại để cô gái như tôi đi móc phân chứ..."
Từ Huyền cũng không khỏi bật cười: "Ai bảo nhà cô ở tỉnh Thục chứ?"
"Khoa hậu môn trực tràng của các người có thực lực tổng hợp đứng thứ nhất toàn quốc."
"Giao tình của ông ấy với nhà các người tốt như vậy, tất nhiên cũng phải sắp xếp cô vào khoa tốt."
"Lúc đó, viện trưởng của cô ở khoa hậu môn."
"Năm đó, cha cô cũng rất muốn đến khoa hậu môn…"
"Đáng tiếc..."
"Thông thường, bác sĩ thực tập vừa mới vào khoa hậu môn, mấy lần đầu móc phân cho bệnh nhân đều sẽ nôn."
"Nhưng cứ nôn rồi cũng quen."
"Nhưng cha của cô dị ứng với mùi đó, mấy tháng trời vẫn chưa quen."
"Vì vậy bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể bị điều đến khoa khác."
"Vô cùng tiếc nuối, lỡ mất dịp tốt với khoa hậu môn trực tràng đứng nhất toàn quốc."
"Sâu trong nội tâm ông ấy cũng rất tiếc nuối."
"Cũng may cô không phụ sự mong đợi của mọi người, hoàn thành tiếc nuối thay ông ấy..."
Vô số khán giả xem live trong phòng đều cười điên.
"Duy trì tẩy não trên diện rộng kiểu gì vậy [Cười khóc. JPG]."
"Tôi chứng minh bác sĩ Từ nói không sai. Nhà của tôi ở thục Tỉnh, khoa hậu môn trực tràng ở chỗ chúng tôi quả thật rất lợi hại. Mỗi lần tôi ăn lẩu xong, không chịu được đau mông, chỉ có thể đến bệnh viện xem, bác sĩ nhìn một cái là biết nên kê thuốc gì... [Che mặt. JPG]."
"Lầu trên nói nhìn một cái là nhìn cái gì [Mắc cười. JPG]."
"Tôi là bác sĩ của Nam Việt, chỗ chúng tôi thích ăn đồ ướp sống, kỹ thuật chữa ký sinh trùng của viện chúng tôi là vượt bậc toàn quốc [Kiêu ngạo. JPG]."
"Tỉnh Điền chúng tôi đều dựa vào hương thân phụ lão ăn nấm độc mà có thể luyện tay nhiều hơn, khoa thần kinh nổi danh toàn quốc [Móc mũi. JPG]."
"Tôi là bác sĩ của tỉnh Tương, đồng hương chỗ chúng tôi thích ăn cau, chữa trị ung thư miệng vô cùng lợi hại [Mỉm cười. JPG]."
"Tôi là bác sĩ của Lục Đảo, chỗ chúng tôi chữa trị đau nhức rất đỉnh!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận