Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 590 - Có phải có nhầm lẫn gì đối với đánh giá về Từ Huyền hay không?

Số 9 cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.
Không đáp ứng không được mà.
Không nói quan hệ hợp tác của hai bên cho tới nay.
Vị này vẫn còn là sư phụ của hai cấp thiên tai đó! Trong lòng Số 9 không hiểu có loại cảm giác.
Đánh giá của Cục quản lý linh dị bọn họ đối với Từ Huyền cho tới nay vô cùng có khả năng là có nhầm lẫn cực lớn. Dù cho hồ sơ về Từ Huyền ở trong Cục quản lý linh dị đã là một trong mấy vị có cấp bậc cao nhất.
Dù vậy vẫn rất có khả năng họ đã đánh giá rất thấp năng lực của vị này... Về phần Từ Huyền rốt cuộc có thực lực như thế nào.
Số 9 càng đoán càng không có nắm chắc, đều có chút không dám đoán tiếp nữa... Sau khi cáo biệt với Từ Huyền xong.
Số 9 vội vã chạy về Cục quản lý linh dị và báo tin tức này cho cấp trên. Mặt trên nhận được tin tức, cũng vừa tức vừa may mắn, mà cũng cảm thấy phiền muộn. Cho tới nay vị bác sĩ Từ này vẫn luôn làm việc đường đường chính chính.
Ngoại trừ thích giả dạng làm bác sĩ để phát sóng trực tiếp ra, phương diện khác thậm chí đều có thể nói là có chút “Không ăn mĩ vị nhân gian”. Nếu như vị Quỷ Đế kia bị Từ Huyền thu làm đệ tử, đương nhiên là sẽ không tạo ra thêm tai họa gì nữa.
Buồn bực là vì lại bị Từ Huyền lấy không một loại hạt giống linh thực thượng cổ.
Bọn họ làm phía chính phủ, lợi thế để có thể giao dịch với Từ Huyền càng ngày càng ít...
Lần sau nếu có chuyện muốn nhờ Từ Huyền ra tay lần nữa, cũng không biết còn có thể dựa vào cái gì...
Không lâu sau.
Số 9 đưa hạt giống linh thực tới.
Từ Huyền tìm một chỗ ở trên núi Tiểu Cô và gieo xuống. Sau khi rót công đức vào. Trên mặt đất mộc ra một gốc cây ăn quả.
Lúc đầu cây này còn chưa biểu hiện ra bất kỳ điểm dị thường nào, thoạt nhìn thường thường không có gì lạ. Mà hơn mười giây sau, trên cây thình lình mọc ra từng trái cây trong suốt. Trong suốt như ngọc!
Căn cứ độ công đức mà Từ Huyền rót vào khác nhau, màu sắc của trái cây ấy cũng không giống nhau. Quả sơ cấp nhất là có màu tắng lại còn mang theo tạp chất.
...
Loại này gần như là không tiêu hao công đức.
Cùng với công đức Từ Huyền rót vào càng nhiều thì nó càng tiếp cận với loại đá quý “Đế vương lục” trong truyền thuyết. Trên mặt Từ Huyền lộ ra vẻ tươi cười.
Đương nhiên hắn biết đây là cái thứ gì.
Cái thứ này có tên là quả Ngọc. Tác dụng có nó có hai loại.
Loại hiệu quả thứ nhất chính là cứu mạng người!
Cho dù là bộ phận mấu chốt như trái tim và đầu bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ cần còn thừa lại một hơi thở, để cho người khác cứng rắn nhét một quả Ngọc vào là có thể cứu sống.
Hiệu quả thứ hai lại thật ra là thêm vào từ loại thứ nhất. Chính là mọc lại chi gãy!
Nói không khoa trương!
Nếu có ai bị chém từ phần hông, nhét cho người đó quả Ngọc là còn có thể khiến từ phần eo trở xuống mọc ra lần nữa từ đầu bên kia!
Nói là hai loại nhưng thực ra còn có loại thứ ba, coi như là thêm vào từ loại thứ hai. Đó là có thể trị liệu rụng tóc!
Chỉ cần một chút xíu xiu thôi là có thể làm cho tóc người mọc ra một lần nữa. Tuyệt đối là cứu tinh của đàn ông đầu hói trên toàn thế giới!
Nếu như pha loãng quả Ngọc này để chế tạo thành mấy thứ như nước gội đầu thì tuyệt đối có thể bán chạy vô cùng! Vèo một phát kiếm được mấy chục, trăm triệu cũng không thành vấn đề.
Có điều làm như vậy vừa lãng phí thời gian vừa phiền phức, vẫn còn lãng phí công đức, còn có khả năng dính phải nhân quả bừa bộn.
Từ Huyền cũng lười kiếm phần tiền ấy.
Thứ tiền này, đối với người khác thì nhất định là càng nhiều càng tốt.
Chẳng qua đối với Từ Huyền thì có chút tiền, đưa không cho hắn hắn cũng không muốn...
Một buổi chiều vài ngày sau. Bên ngoài phòng cố vấn Thiên Cơ.
Đột nhiên có bảy tám chiếc xe sang trọng màu đen cùng một loại lái tới, vây quanh trọn cả con đường. Sau khi xe dừng lại, trên mỗi chiếc xe đều có mấy gã đàn ông vạm vỡ mặc đồ Tây, đeo kính râm bước xuống. Đồng thời bắt đầu sơ tán đoàn người, làm công tác bảo an.
Bên hông của một số gã đàn ông vạm vỡ còn phồng lên, vừa nhìn là biết đang treo thứ “gì đó”. Cảnh tượng này nhất thời hấp dẫn rất nhiều người quan tâm.
Không ít người đều hiếu kì nhìn về phía bên này.
Muốn biết, xem trong xe này rốt cuộc là vị đại nhân vật nào.
Vệ sĩ rất cung kính mở cửa xe sang ra.
Anh ta đỡ một ông lão với thân thể gầy đét bước xuống từ trên xe.
“Khụ khụ.”
Sau khi ông lão này xuống xe thì che miệng ho khan vài tiếng. Dáng vẻ như là gần đất xa trời.
Mười mấy gã đàn ông vạm vỡ mặc đồ Tây đen vây quanh một vòng ở bên ngoài phòng cố vấn, mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Mang thái độ như người lạ chớ tới gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận