Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 876 - Đứng trước lợi ích, nguyên tắc gì cũng đều là giả

“Đám trốn ra bây giờ đều là đời sau của mấy con đại yêu ấy, thực lực không có mạnh như anh nghĩ đâu.”
Số 9 rốt cuộc nghe được một tin tốt, hơi dễ chịu hơn một chút.
Giọng anh cay đắng hỏi: “Không... không có mạnh như vậy, là mạnh bao nhiêu?”
Từ Huyền mỉm cười: “Đại khái là... Luyện Khí Hóa Thần.”
Cả người Số 9 đều đã tê rần. Hay lắm!
Bây giờ cả cái giới tu luyện, ngoại trừ cao thủ Từ Huyền hư hư thực thực giả heo ăn thịt hổ, còn có hai đệ tử không thuộc phạm trừ con người của hắn ra, đúng là không có một tu sĩ Luyện Khí Hóa Thần nào hết.
Mà giờ yêu quái ở cảnh giới đấy lại thoáng cái xuất hiện hơn mấy chục con! Đáng sợ nhất là!
Căn cứ vào văn hiến ghi chép cổ đại lưu truyền xuống, yêu vật đến cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần rồi thì có thể hóa hình!
Đến lúc đó, những yêu vật này hóa thành hình người, chạy đến xã hội loài người tìm một góc nào đó trốn đi, con mẹ nó ai mà tìm được chứ! Nếu đám người kia còn thường thường lại ăn vài người nữa.
Đến lúc đó, đám người bọn họ chính là tội nhân của thời đại này! Số 9 nghĩ thôi đã thấy tê cả da đầu...
Anh khổ sở nói: “Bác sĩ Từ, có phải anh đã sớm biết sẽ xảy ra loại chuyện này rồi không?”
“Cho nên ta mời ngươi thời điểm, ngươi mới không muốn đến?”
Từ Huyền khẽ cười, không hề nói gì cả.
Số 9 nhìn vẻ mặt ấy của hắn là hiểu liền.
Anh nhìn Từ Huyền với vẻ u oán không gì sánh được và nói: “Vậy anh cũng không nhắc nhở tôi một chút.”
“Hai chúng ta qua lại với nhau lâu như vậy rồi, anh không giúp đỡ thì cũng không cần cố ý lừa tôi đi...”
Từ Huyền thản nhiên đáp: “Cho dù tôi nói với anh, các anh sẽ từ bỏ nó chắc?”
Số 9 không khỏi sửng sốt.
Anh lại nghe thấy Từ Huyền sâu kín nói: “Nếu như tôi nói cho anh biết, những vật khác thì có thể cầm.”
“Duy chỉ linh thạch là không được chạm vào một viên nào! Nếu không sẽ có yêu vật thoát ra.”
“Các anh có thể ngăn chặn lòng tham của mình không?”
Số 9 trầm mặc.
Không thể không nói, lời của Từ Huyền không hề sai một chút nào. Tình huống hiện tại phiền phức thì phiền phức.
Thế nhưng phần lớn tổn thất lại không thuộc về bọn họ.
Ngược lại là những linh thạch kia thật sự có thể trợ giúp đột phá tu vi đấy.
Cho dù Từ Huyền dốc lòng cảnh cáo bọn họ từ sớm, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không nhịn được muốn thử một chút.
Cùng lắm thì, bắt đầu kế hoạch của bọn họ sớm một chút vậy, ra vẻ ngăn cản một chút. Về phần có thể thành hay không... Haizz mặc kệ nó.
Ai bảo thật sự là có nhiều linh thạch quá chi.
Cho dù là mấy vị chân nhân của Long Hổ Sơn, Mao Sơn.
Có lẽ chân chính đến lúc yêu ma tàn sát bừa bãi trên đại địa, bọn họ sẽ nguyện ý hi sinh tính mệnh của bản thân vì trảm yêu trừ ma thì sao. Thế nhưng điều đó cũng không trở ngại cho việc bây giờ bọn họ không đánh lại nổi cám dỗ tăng tu vi lên...
Nếu như Từ Huyền vẫn còn tiếp tục ngăn cản, tuyệt đối sẽ biến thành cái đinh trong mắt của tất cả mọi người, trở mặt thành thù ngay tại chỗ. Không có cách nào, đây chính là nhân tính.
Đến khi thật sự dính đến ích lợi của mình rồi, ai cũng không phải kẻ ngu.
Chỉ cần lợi ích đủ lớn, một ít nguyên tắc, liêm sỉ gì đó đều có thể vứt qua một bên...
Về phần Từ Huyền.
Hắn lại không cần linh thạch, đương nhiên không chú ý đến những vật ngoài thân ấy.
Trái lại nếu như hắn cùng đi động phủ với Cục quản lý linh dị, thả mấy yêu vật kia ra thì tất nhiên Từ Huyền cũng phải gánh vác một phần nhân quả.
Đến lúc đó, e là số công đức hắn tích góp từng tí một sẽ vèo một phát hết luôn...
Số 9 thở dài một tiếng, cười khổ nói: “Bác sĩ Từ, vậy bây giờ... anh có thể ra tay giúp đỡ không.”
“Một ít yêu vật tương đối phách lối vẫn còn dễ giải quyết.”
“Chỉ cần chúng dám lộ diện, mặt trên sẽ trực tiếp phái quân đội đến giải quyết.”
“Chỉ sợ này mấy con im lặng không gây án, lại ẩn núp không ra thôi.”
“Cũng không cần bác sĩ Từ đích thân ra tay đâu, chỉ cần anh nói vị trí là được rồi.”
“Dù sao, bây giờ chúng tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tận lực bù đắp...”
Từ Huyền khẽ gật đầu.
Hắn hỏi ngược lại với giọng điệu thản nhiên: “Nếu đã là yêu quái không gây án, không đả thương người, các anh còn muốn tóm nó làm gì chứ?”
Khóe miệng Số 9 co giật.
Cứ cảm thấy, có đôi khi góc độ tự hỏi vấn đề của bác sĩ Từ có chút không giống với người thường cho lắm...
Không lâu sau, lúc Số 9 rời khỏi núi Tiểu Cô vẫn còn mang theo dáng vẻ mặt ù mày chau.
Từ Huyền đi ra ngoài cửa đưa mắt tiễn anh rời đi. Sau đó hai mắt hắn lấp lánh nhìn hư không.
Trong hư không, gông xiềng thiên đạo vốn lỗ chỗ thủng trăm ngàn lỗ lại bị thương nặng lần nữa. Giống như có vô số con kiến đang gặm cắn ở trên đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận