Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 579 - Chuyện xui rủi không thể trách số mệnh đâu bệnh hữu (1)

“Lúc đó, thằng bé mở cửa tiệm bên ngoài, thường xuyên đến ăn cơm ở nhà con gái và con rể tôi.”
“Kết quả, lúc đang nấu cơm, nồi cơm điện trong nhà con gái và con rể tôi bị rò điện, giật con trai tôi chết ngay tại chỗ...”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Vậy ông còn nhớ lần con rể ông xảy ra tai nạn giao thông chứ?”
[Người Mơ Hồ] chết lặng gật đầu: “Nhớ rõ.”
“Lần đó, con rể lái xe chở con gái tôi về nhà thì tông vào cột điện ven đường.”
“Thật ra đáng lẽ con gái tôi sẽ bị thương nặng hơn một chút bởi con bé ngồi ở ghế lái phụ.”
“Nhưng may mà lúc đó con bé không cài dây an toàn nên đã văng ra khỏi xe, chỉ bị chút ít vết thương nhỏ.”
“Ngược lại, con rể tôi thì tàn tật cả hai chân, không đứng dậy nổi nữa.”
Từ Huyền cười như không cười, nói: “Vậy ông suy nghĩ lại một chút xem, lần này con gái ông bị thương”
“Ông không phát hiện được điểm chung gì à?”
[Người Mơ Hồ] bối rối hỏi: “Có điểm chung gì?”
Lúc này, dường như đông đảo khán giả trong phòng live có cảm giác khó nói rõ, như thể đầu óc đã bắt được đầu mối gì đó.
Tất nhiên, trong ngàn vạn khán giả xem live có không ít người vô cùng thông minh, họ lập tức bừng tỉnh.
“Đúng là có điểm chung! Bệnh hữu, có phải bác ngốc không thế! Cả ba lần này đều liên quan đến con rể bác đó!”
“Đù mé, lầu trên không nói tôi còn không nghĩ ra được, mới nãy lúc con gái bệnh hữu bị thương chỉ có hai người họ ở nhà...”
[Người Mơ Hồ] lập tức ngơ ngác, lắp bắp hỏi: “Chắc là không phải đâu... hai chân con rể tôi đã mất hết cảm giác, không đứng lên nổi nữa mà?”
“Sao có thể là nó làm được?”
Từ Huyền bình thản nói: “Vậy nếu tôi nói cho ông biết chuyện chân anh ta bị liệt là giả thì sao?”
Câu nói này hệt như sấm sét giữa trời quang, ầm ầm đánh vào đầu [Người Mơ Hồ], làm cả người ông dại ra. Giờ đây, ông đã thông suốt mọi chuyện!
Đông đảo khán giả xem live trong phòng cũng trợn mắt há mồm. Trước giết em vợ, sau lại giết luôn vợ mình. Con rể này thật sự có phần điên rồ.
Từ Huyền ung dung lên tiếng: “Ông muốn xem chứng cứ đúng không?”
“Ông có thể gọi cho con rể ông ngay bây giờ.”
“Lúc này đây, anh ta đang bên ngoài xử lý chứng cứ anh ta hại con gái ông đấy.”
“Ông hãy hỏi giờ anh ta đang ở đâu, bảo anh ta gọi video với ông.”
“Nhớ kỹ, ông nhất định phải gọi điện thoại trước, sau đó mới yêu cầu gọi video.”
“Nếu ông gọi video thẳng qua từ đầu, anh ta sẽ giả vờ không nhìn thấy.”
[Người Mơ Hồ] hít một hơi thật sâu, kế đó nhấn gọi cho con rể theo chỉ dẫn của Từ Huyền.
Giọng nói sốt ruột của người đàn ông truyền ra từ trong điện thoại: “Alo, cha. Phương Phương thế nào rồi?”
[Người Mơ Hồ] đáp: “Giờ còn đang trên xe cứu thương, cha đưa con bé đến bệnh viện ngay đây.”
“Phải rồi, cha vừa báo cảnh sát.”
“Cảnh sát nói muốn cha cung cấp ảnh chụp tình huống hiện trường, con mở video lên cho cha, cha ghi hình lại một chút.”
Đầu dây bên kia lập tức luống cuống: “Hả, cha, đây... đây chỉ đơn thuần là chuyện ngoài ý muốn, cha báo cảnh sát làm gì?”
[Người Mơ Hồ] dằn lửa giận xuống: “Con đừng rề rà nữa, mau mở video lên cho cha.”
“Chỗ con đang có tiếng động gì thế, sao ồn ào quá vậy?”
“Lẽ nào con không ở nhà à?”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia lắp ba lắp bắp: “Alo, cha, điện thoại con hết pin rồi, phải tắt máy đây.”
“Con sạc điện thoại trước đã, lát nữa nói với cha sau.”
Nói xong, anh ta cúp điện thoại ngay.
Ông gọi lại lần nữa nhưng anh ta đã tắt máy.
Anh ta có biểu hiện như vậy, không cần Từ Huyền nói thêm gì nữa, [Người Mơ Hồ] và tất cả khán giả xem live đều hiểu rõ mọi chuyện.
Lúc bấy giờ, [Người Mơ Hồ] rơi nước mắt đầy mặt: “Sao thằng súc sinh này phải làm ra loại chuyện vậy chứ?”
Từ Huyền bình tĩnh trả lời: “Đương nhiên là... vì tiền.”
[Người Mơ Hồ] há to miệng, ánh mắt mờ mịt: “Tiền?”
Từ Huyền: “Chẳng lẽ ông quên trước đây con rể ông làm nghề bán bảo hiểm à?”
“Thời điểm trước kia con trai ông mở tiệm, anh ta đã cho con ông mượn mấy ngàn tệ.”
“Lúc đầu, anh ta cũng không nghĩ gì nhiều, ai ngờ sau khi con ông mở tiệm kiếm được tiền rồi lại không muốn trả tiền cho anh rể mình.”
“Thế là con rể ông nảy sinh ác ý.”
“Bỏ công uốn lưỡi khuyên con trai ông mua gói bảo hiểm ngoài ý muốn.”
“Sau đó, anh ta sắp đặt cái chết của con trai ông thành tình huống tử vong bất ngờ, thành công để ông nhận được 50 vạn tiền bồi thường từ công ty bảo hiểm.”
“Con rể ông nói với ông rằng vì việc này mà anh ta phải vất vả sắp xếp trong công ty, bỏ ra không ít tiền, nhờ đó mà tiền bồi thường mới có thể tới tay.”
“Thế là ông không chút do dự cho anh ta 20 vạn.”
“Hai năm nay, con rể ông tiêu xài hết đống tiền này rồi lại nổi lên tâm tư cũ.”
“Lần này, anh ta chuyển hướng tới con gái ông - vợ anh ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận