Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 941 - Bác sĩ Từ, sao anh không giúp anh ta thế?

Đáng tiếc chẳng được bao lâu, anh ta sẽ trở lại nguyên hình. Ngược lại còn làm chậm trễ nửa kia của mình.
Đợi đến mấy chục năm sau, khi cha mẹ anh ta qua đời, chính anh ta lại tàn tật, cộng thêm đã sống xa rời xã hội vài chục năm, không có kỹ năng sinh tồn. Thời điểm anh ta thật sự đứng trước tuyệt cảnh.
[Ngồi Ăn Chờ Chết] sẽ kích phát dục vọng cầu sinh, tự bắt buộc mình phải thay đổi.
Đây chính là đạo lý: Người dạy người, không dạy được, đời dạy người, đảm bảo thành công...
Từ Huyền gõ nhẹ ngón tay lên bàn và nói: “Được rồi, bây giờ kết nối với vị bệnh hữu kế tiếp.”
“ID là [Ông Đây Chỉ Muốn Đỗ Đạt].”
Đông đảo khán giả trong phòng live đều phì cười. ID này thẳng thắn dữ ta!
Sau khi kết nối thành công, một người đàn ông tóc húi cua xuất hiện trong màn hình. Thoạt nhìn, người đàn ông này tuổi tác không nhỏ, còn để ria mép.
Từ Huyền gật đầu nói: “Chào bệnh hữu.”
[Ông Đây Chỉ Muốn Đỗ Đạt] há miệng cười: “Bác sĩ Từ, tôi thật sự vui lắm!”
Nhóm khán giả trong phòng live nhìn thấy ID của anh ta đều trêu chọc.
“Bệnh hữu, chẳng lẽ anh không biết thi công chức có giới hạn tuổi tác, vượt quá 35 tuổi là không thi được đâu.”
“Đúng đúng, anh già quá rồi á, còn thi công chức cái rắm...”
[Ông Đây Chỉ Muốn Đỗ Đạt] trừng mắt: “Ai nói tôi quá tuổi hồi nào!”
“Năm nay tôi mới 34 tuổi thôi, còn chưa đến độ tuổi giới hạn đó có được không!”
Đông đảo khán giả xem live đều dở khóc dở cười. Dáng vẻ bệnh hữu này hơi bị già nha. Anh ta 34 mà trông cứ như 43 vậy...
[Ông Đây Chỉ Muốn Đỗ Đạt] xoa hai bàn tay vào nhau, cười ha hả nói: “Bác sĩ Từ, cậu vừa thấy ID của tôi chắc biết ngay tôi muốn hỏi cậu điều gì rồi nhỉ!”
“Nhưng mà tôi không vội.”
“Tôi muốn trải nghiệm suất ăn dành cho fan trước, có thể chứ?”
Từ Huyền gật nhẹ đầu nói: “Cha bệnh hữu đã qua đời từ khi anh còn bé.”
“Mẹ bệnh hữu một mình nuôi nấng anh, cuộc sống trôi qua rất cực khổ...”
“May mà từ nhỏ bệnh hữu có thành tích học tập khá ổn, cực kỳ không chịu thua kém.”
“Sau khi anh tốt nghiệp ra đi làm, cuộc sống cũng trở nên tốt hơn một chút.”
“Đáng tiếc... Bệnh hữu hơi nóng vội.”
“Làm việc được một khoảng thời gian, anh bắt đầu từ chức ra khởi nghiệp.”
“Kết quả khởi nghiệp thất bại, tất cả tiền tiết kiệm đều đi tong, còn mắc phải khoản nợ.”
“Anh chỉ có thể tiếp tục làm công trả nợ.”
“Cũng may cuối cùng thì gần đây anh đã trả hết nợ...”
[Ông Đây Chỉ Muốn Đỗ Đạt] nghe Từ Huyền nói ra những trải nghiệm của mình thì không khỏi thổn thức.
“Đúng vậy! Khoảng thời gian đó thật sự rất khó khăn.”
“Con người ấy mà, lúc khó khăn nhất mới là thời điểm nhận rõ bản lĩnh của mình.”
“Lúc đầu tôi cứ nghĩ bản thân là nhân trung long phượng, vạn người không được một.”
“Sau này khởi nghiệp mới hiểu được, hóa ra mình cũng chỉ là một người bình thường.”
“Vẫn là thi công chức tốt hơn.”
“Ăn cơm nhà nước, cả đời đảm bảo thu nhập bất kể hạn hán hay lũ lụt, không lo cơm áo, cũng không cần lo lắng điều gì...”
Đông đảo khán giả xem live đều cảm khái.
Họ nghe trải nghiệm của bệnh hữu này.
Anh ta đúng là người có cuộc đời bi thảm, từ một chàng trai trẻ có tinh thần hăng hái điển hình, bị cuộc sống vùi dập đến thương tích đầy mình, cuối cùng đầu hàng hiện thực...
[Ông Đây Chỉ Muốn Đỗ Đạt] tự giễu nói: “Ở độ tuổi này của tôi thật sự khá xấu hổ.”
“Công việc tương đối tốt thì công ty người ta xem xét thấy tôi sắp 35 đều không cần đến tôi.”
“Dù sao tôi cũng từng làm ông chủ, vì thể diện nên không làm mấy việc như giao thức ăn bên ngoài hay chạy xe công nghệ trên hpaopao gì đó nổi.”
“Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài thi công chức.”
“Lần này là cơ hội cuối cùng của tôi.”
“Để có thể thi đậu, tôi đã xin nghỉ việc và ở nhà đọc sách ôn tập gần một năm nay.”
[Ông Đây Chỉ Muốn Đỗ Đạt] nói đến đây, trong giọng nói không khỏi hơi thấp thỏm.
Anh ta nhìn về phía Từ Huyền: “Bác sĩ Từ, cậu nói xem rốt cuộc lần này tôi có thể thi đậu công chức không?”
“Nếu số mệnh tôi định sẵn không thi đậu, vậy tôi dứt khoát thuê chiếc xe chạy xe ôm công nghệ luôn là được.”
Những lời quyết tâm đến cùng này của [Ông Đây Chỉ Muốn Đỗ Đạt] nghe vừa bi thương lại vừa bi tráng.
Phảng phất vận mệnh nửa đời sau của anh ta đều được quyết định bởi kết quả lần thi công chức này.
Rất nhiều khán giả trong phòng live cũng bị giọng điệu này của anh ta lây nhiễm. Mọi người nhìn chằm chằm Từ Huyền, chờ hắn đưa ra đáp án.
Sắc mặt Từ Huyền vi diệu. Hắn không trả lời mà chỉ lắc đầu.
[Ông Đây Chỉ Muốn Đỗ Đạt] lập tức hiểu được, vẻ mặt trở nên ảm đạm trong chớp mắt. Một lát sau, anh ta không nhịn được thấp giọng rống lên: “Tôi không phục!”
“Tôi đọc sách lâu như vậy, làm nhiều đề như vậy!”
“Tại sao vẫn không thi đậu chứ? Tại sao tôi vô dụng đến thế!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận