Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 212 - Đến cả đồ của Từ Huyền mà cũng dám chạm vào à? (2)

Đám du khách ấy thấy Từ Huyền không muốn thấy bọn họ, cũng đành phải chịu và rời đi cùng đoàn du lịch. Lúc này, một người mặc đồng phục cảnh sát tiến vào từ bên ngoài.
Thình lình chính là cảnh sát Vương từng giao lưu nhiều lần với Từ Huyền.
“Ô?”
Tống Sở Sở nhìn anh với vẻ mặt đầy tò mò.
Cảnh sát Vương bị nhìn có chút ngớ ra: “Cô gái nhỏ, cô nhìn chằm chằm tôi làm gì thế?”
Tống Sở Sở tò mò hỏi: “Chú cảnh sát ơi, vừa nãy chú vào bằng cách nào thế?”
Cảnh sát Vương có chút khó hiểu không nghĩ ra:
“Đương nhiên là đi vào rồi?”
“Nơi này là tầng trệt mà, tôi cũng không thể bay vào đây đi?”
Ánh mắt anh nhìn Tống Sở Sở mang theo vẻ cổ quái. Cô gái này, không phải là đầu óc có chút vấn đề đấy chứ.
Hèn gì cô có dáng vẻ khách quen ở chỗ bác sĩ Từ ghê. Cảnh sát Vương nhìn Từ Huyền, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí.
“Bác sĩ Từ, chắc chắn anh sẽ không nghĩ ra, lần này tôi sẽ mang lại cho anh niềm vui bất ngờ nào đâu.”
Từ Huyền liếc nhìn anh ta.
Giọng điệu thản nhiên nói: "Ừm, quả thật là tôi không đoán được anh đến đưa tiền thưởng báo tội phạm."
"Ha ha, tôi đã nói là anh không đoán được… chậc..."
Nụ cười trên mặt cảnh sát Vương lập tức cứng đờ.
Sau đó cười khổ: "Bác sĩ Từ, lại không giấu được anh."
Tống Sở Sở tò mò nhìn cảnh sát Vương.
Chú cảnh sát này nhìn qua hình như hơi ngơ ngơ…
Cảnh sát Vương bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Nói từng chuyện nhé."
"Hai mươi tờ như lần trước là đủ rồi..."
"Hai mươi tờ ‘thuốc’ giúp tập trung tinh thần, đề cao lực phòng hộ, có năm tờ đã ‘hết dược hiệu’ bị tiêu hủy rồi."
"Cục trưởng chúng tôi nói, lần này muốn đặt thêm hai mươi tờ."
"Tôi đã mang phí ‘thuốc’ lần này muốn mua."
Nói đến đây, trong lòng cảnh sát Vương không khỏi có chút cảm kích Từ Huyền.
Nếu như không phải có năm tờ “Doraemon” đó, chỉ sợ bốn đồng nghiệp của bọn họ bị thương! Còn có một thanh niên trẻ mới nhậm chức cũng được cứu lại cái mạng nhỏ!
Cậu nhóc đó đã xem Từ Huyền và Doraemon là ân nhân cứu mạng. Cậu ta đã mua một mô hình Doraemon cỡ lớn đặt ở vị trí làm việc.
Bản thân không hút thuốc, nhưng mỗi ngày đều kiên trì dâng lên ba điếu thuốc sáng tối... còn cách mấy ngày là mua chiêng đồng đốt hiếu kính...
Từ Huyền gật đầu, bày tỏ bản thân đã biết.
Cảnh sát Vương hỏi: "Bác sĩ Từ, lúc nào anh làm xong ‘thuốc’ thì tôi đến lấy."
Từ Huyền kéo ngăn kéo ra, móc ra một xấp giấy ghi nhớ từ bên trong.
"Anh nói có trùng hợp hay không."
"Tôi đây vừa hay có hai mươi tờ mới làm xong."
"Đúng lúc anh có thể mang đi."
Nói rất khéo, nhưng trên mặt hắn lại không chút bất ngờ nào cả, mà có dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản. Cảnh sát Vương có vẻ mặt đau đớn nhận lấy.
Hiện tại anh ấy càng cảm thấy hành vi vừa nãy của mình như tên ngốc vậy...
"Chậc..."
Sau khi nhìn thấy nội dung trên đống giấy ghi nhớ này, anh ấy càng đau đớn hơn.
Tuy hai mươi tờ thuốc trước không giống như mua lần đầu, có thể nhìn thấy hình vẽ của Doraemon. Nhưng ít nhất còn viết ra được tên của nó một cách hoàn chỉnh.
Mà lần này Từ Huyền càng qua loa hơn.
Bên trên trực tiếp viết một chữ “Do”
… Nét chữ thứ hai còn lười viết.
Có thể là lúc đó Từ Huyền cảm thấy viết hai mươi chữ liền nhau có chút nhàm chán. ở giữa còn vẽ mấy cái lục lạc...
"Không phải..."
Cảnh sát Vương cạn lời nói: "Bác sĩ Từ, có phải anh qua loa quá rồi không."
Từ Huyền mỉm cười nói: "Đây là bản nâng cấp 3.0 mới, hiệu quả tốt hơn bản trước đó..."
“Dừng dừng dừng, tôi biết rồi.”
Cảnh sát Vương cạn lời rồi.
Mỗi lần đều là bản nâng cấp mới, tốc độ của bản nâng cấp này còn chăm chỉ hơn app trên điện thoại... Anh ta cũng lười nói thêm với Từ Huyền, dù sao thì có hiệu quả là được.
Cảnh sát Vương tiếp tục nói: "Còn nữa, là chuyện phần thưởng."
"Vụ án thi thể nữ sinh cấp ba giấu trong bức tường."
"Đã bắt được cha mẹ của cô bé đó rồi."
"Lần này tôi mang đến hai vạn tệ tiền thưởng anh cung cấp manh mối của hai người đó."
"Bác sĩ Từ, anh chắc chắn là không nghĩ đến hai người họ còn... chậc."
Cảnh sát Vương nói được một nửa, đột nhiên cứng rắn dừng lại. Tống Sở Sở tò mò nói: "Hai người họ còn thế nào?"
Cảnh sát Vương cảm khái nói: "Khoảng thời gian hai người họ về quê, còn giết một nữ sinh cấp ba khác."
"Nữ sinh cấp ba này chỉ là hàng xóm của bọn họ."
"Cũng bởi vì hai người này phát hiện nữ sinh này ăn mặc hơi lộ liễu, còn trang điểm xinh đẹp."
"Mỗi ngày sau khi tan học, không về nhà học tập, lại chạy ra ngoài chơi bời."
"Thậm chí còn thường dẫn người không đứng đắn trở về."
"Bởi vì tuổi tác gần nhau, khiến bọn họ nghĩ đến cô con gái không chịu học hành của mình."
"Cho nên đã giết cô bé này dưới sự phẫn nộ."
"Anh nói xem có phải đầu óc của hai người này có bệnh hay không!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận