Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 363 - Bảo tôi gọi 110 luôn rồi mà còn nói không có vấn đề? (2)

Sẽ làm thành người giấy, viết ngày sinh tháng đẻ của người kia lên, lại đâm thủng ngón giữa của người đó và bôi máu lên trán người giấy. Đợi đến khi mấy thứ bẩn thỉu đó tìm tới thì mau chóng thiêu hủy người giấy.
Vậy thì mấy thứ bẩn thỉu sẽ bám dính vào người giấy và không trêu chọc bản nhân nữa.
Vương Hợp Tân nghi ngờ hỏi: “Bác sĩ Từ, không phải người giấy này cản tai ương sao? Có liên quan gì đến chuyện con tôi bị tinh thần phấn khởi?”
Từ Huyền gật đầu: “Có liên quan, chính là do người giấy này làm cho cậu ấy phấn khởi.”
Vương Hợp Tân muốn nói lại thôi, anh ta rất muốn hỏi một câu -- Rốt cuộc có thể nhìn ra con anh ta phấn khởi từ chỗ nào thế?
Lúc này, Từ Huyền lại mỉm cười vẫy tay với con trai Vương Hợp Tân.
Bé trai ngoan ngoãn bước tới chỗ hắn. Từ Huyền mỉm cười sờ đầu cậu bé.
Một lúc sau.
Sắc mặt cậu bé này dần trở nên cứng ngắc. Nét mặt Vương Hợp Tân thay đổi dữ dội trong chốc lát.
Cả người đứng bật dậy, hoảng sợ nhìn con trai mình. Chỉ thấy bé trai mới vừa rồi…
Lúc này, làn da trên mặt và trên cánh tay đều biến thành tái nhợt. Trên mặt cũng xuất hiện thêm một lớp đỏ ửng tựa như phấn má.
Đôi mắt to linh động cũng đổi thành một điểm đen nhánh.
Một tấm thân máu thịt đang sống sờ sờ, vậy mà chớp mắt đã biến thành một người giấy! Vương Hợp Tân gần như tê dại, sắc mặt vô cùng hoảng sợ.
“Bác sĩ Từ, đây đây... Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
“Sao con trai tôi lại biến thành dạng này?”
“Không đúng, nó không phải con trai tôi!”
“Con trai tôi đâu, bác sĩ Từ, cậu nói cho tôi biết với! Con trai tôi có còn sống không?”
Anh ta đã hoảng đến mức nói năng lộn xộn, không biết chính mình đang nói cái gì.
Từ Huyền mỉm cười: “Đừng nóng vội, hiện giờ con của anh rất ổn, không có vấn đề gì đâu.”
“Anh cầm điện thoại lên gọi một cuộc.”
Vương Hợp Tân luống ca luống cuống lấy điện thoại ra: “Bác sĩ Từ, số mấy vậy? Giờ tôi gọi đi ngay.”
Từ Huyền mỉm cười: “Anh gọi cho 110 là được.”
Lòng Vương Hợp Tân nhất thời lạnh lẽo
Bảo anh ta gọi 110 rồi mà còn nói không có vấn đề?
Vương Hợp Tân cực sợ!
"Bác sĩ Từ, tôi xin cậu hãy nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Từ Huyền mỉm cười: "Chẳng phải tôi vừa nói à."
"Vấn đề nằm ở đại sư này."
Vương Hợp Tân lập tức trừng mắt: "Bác sĩ Từ, lẽ nào đại sư này cố ý gài tôi?"
Từ Huyền lắc đầu: "Không, ông ta không cố ý gài anh."
"Thậm chí trước đây, quả thực đã tận tâm tận lực làm việc giúp anh."
"Trước đó con trai anh gặp tai nạn, đúng là nhiễm lấy đồ bẩn."
"Đại sư đó quả thật đã dùng người giấy thế thân, đuổi thứ dơ bẩn đó đi giúp anh."
Vương Hợp Tân mơ màng.
Đại sư này đã làm xong chuyện, cũng không cố ý gài anh ta. Sao lại trở thành dáng vẻ như hiện giờ?
Từ Huyền ung dung nói: "Tôi hỏi anh, có phải lúc trước đại sư đó đã đâm hai người giấy giúp anh không."
"Sau khi đâm người giấy thứ nhất, ông ta đã nói với anh."
"A Phiêu bám lấy con trai anh, có gu rất lớn."
"Một người giấy không đủ, còn cần người thứ hai."
"Chỉ là ông ta không nhận nhiều tiền của anh, lại miễn phí làm cho anh thêm một cái."
"Còn nói với anh, không được nói chuyện này với người ngoài. Nếu không sẽ cản trở đến con anh."
"Về sau con của anh khôi phục không ít, sau đó lần nữa trở thành như vậy."
Vương Hợp Tân trừng to mắt, liên tục gật đầu: "Đúng đúng! Chính là như vậy!"
"Bác sĩ Từ, vừa nãy lúc cậu chưa hỏi, không phải là cố ý gạt cậu."
"Bởi vì những đại sư này thần thần bí bí, tôi lại hiểu biết nông cạn về những thứ này."
"Tôi cũng sợ vi phạm sau lưng bọn họ, sẽ có chuyện không hay xảy ra."
"Cho nên luôn làm theo cách nói của ông ta, không dám nói ra ngoài."
Vương Hợp Tân nói đến đây, lại chần chờ nói: "Bác sĩ Từ, tôi hơi nghi ngờ..."
"Ban đầu rõ ràng tôi nhìn thấy đại sư đã đốt hai người giấy."
"Nhưng sao lại..."
Nói xong, anh ta lại liếc nhìn người giấy bên cạnh.
Người giấy giả mạo con anh ta, hai con mắt to đen nhánh giống như đang nhìn chằm vào mặt anh ta. Hai bên miệng cũng cong lên.
Rõ ràng là đang cười.
Nhưng không biết thế nào, nhìn lâu sẽ có cảm giác thấm vào lòng người.
Vương Hợp Tân vừa nghĩ đến bản thân coi thứ này là con trai lâu như vậy, lập ức cảm giác da đầu hơi tê dại. Từ Huyền mỉm cười: "Rất đơn giản, hai người giấy mà ông ta đốt."
"Có một người giấy là giả."
"Tuy trên mặt viết ngày sinh tháng đẻ của con trai anh, nhưng đã cố ý viết sai một cái."
"Máu được dùng đến cũng là máu gà được mua trong chợ thực phẩm, hoàn toàn không liên quan gì đến con trai anh cả."
"Hả?"
Vương Hợp Tân cũng là mơ màng: "Ông ta... ông ta làm người giấy giả để làm gì?"
"Tại sao lại tốn công tốn sức gạt tôi?"
"Tôi không đắc tội với ông ta mà?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận