Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 553 - A đù, lẽ nào anh lại định mang thứ này về nhà à? (1)

“Dứt khoát trực tiếp giết chết anh cho xong hết mọi chuyện.”
Trên màn hình trong nhất thời xuất hiện một mảnh “Ha ha ha ha.”
Trong lúc nhất thời thế mà lại có không ít người nghĩ, lý do của thủy quỷ kia đúng là có đạo lý thật.
[Tất Bất Không Quân] lạnh run: "Bác sĩ Từ, cứu cái mạng chó của tôi với."
"Tôi vẫn còn trẻ, tôi không muốn chết..."
Từ Huyền mỉm cười: "Không muốn chết cũng rất đơn giản."
“Bây giờ anh hãy lập tức trở về."
"Ném ba thứ."
"Còn có cần câu, dụng cụ của anh, vứt hết đi."
"Có thể xui xẻo một trận."
"Nhưng sau trận đó sẽ dần dần không sao."
"Chỉ cần sau này anh đừng câu cá nữa thì không có vấn đề gì nữa.
[Tất Bất Không Quân] bắt đầu bối rối.
"Cái đó... bác sĩ Từ. Tôi vẫn muốn câu cá."
"Có cách gì để tôi không chết ngay lập tức, còn có thể tiếp tục câu cá hay không..."
"Ở độ tuổi này của tôi cũng chỉ có chút sở thích này thôi."
Vô số khán giả trong phòng live đều cạn lời.
"Mẹ ơi, ông già câu cá đúng là lợi hại..."
"Đều đã như vậy, mà vẫn còn muốn câu cá."
"Bó tay, đây chính là bản năng trong gen của đàn ông."
“Cho nên nói, tuyệt đối đừng để một người đàn ông đi thử câu cá, thử một tí thì sẽ không quay về được nữa…”
Sắc mặt của Từ Huyền hơi vi diệu: “Muốn câu cá cũng được.”
"Nhưng thật ra đối với anh, câu hay không... bỏ đi."
"Tôi sẽ trực tiếp dạy cho anh làm thế nào, anh cứ làm như tôi nói đi."
[Tất Bất Không Quân] nghe nói có thể tiếp tục câu cá, tinh thần bị chấn động. Liên tục xoa tay: "Bác sĩ Từ cậu nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được."
Từ Huyền nói: "Bây giờ anh hãy đổi một cây cần câu, đổi loại thô nhất, tốt nhất là cần câu cá biển."
"Sợi cước cũng dùng loại thô nhất, lưỡi câu cũng đổi cỡ lớn nhất."
[Tất Bất Không Quân] vội vàng dùng bàn tay không bị thương, lục tìm ở trong rương đựng dụng cụ câu cá của mình. Đông đảo khán giả trong phòng live cũng nhìn thấy dụng cụ qua camera.
Ai nấy đều tặc luỡi.
"A đù, nhiều đồ như vậy. Ngay cả cần câu cũng mang theo bảy tám cần!"
"Đi câu cá có cần phải mang theo nhiều cần câu như vậy không?"
[Tất Bất Không Quân] nghiêm túc nói: "Mấy người không hiểu, cần này là cỡ 3.6, chuyên dùng để câu loại hay ăn, mạch tuệ, cá trích, mấy cá loại nhỏ."
"Câu cá nhỏ có thể nâng cao tần suất, thời gian dài thao tác sẽ không mệt."
"Hiện tại tay chân tôi đều bị thương, đúng lúc cầm hơi thoải mái."
"Cây này là cỡ 4.5, tính tổng hợp rất mạnh, câu cá nhỏ không tính quá cồng kềnh, gặp phải loại cá năm sáu cân cũng có thể câu được."
"Còn có cỡ 5.4 này, tôi xem nó là cần phụ trợ, lỡ như lúc miệng cá không tốt thì tôi dùng cần 5.4, ném ra xa thử thời vận."
"Còn có cây này..."
[Tất Bất Không Quân] thao thao bất tuyệt giới thiệu một lần. Khiến rất nhiều khán giả trong phòng live nghe đến mức có sắc mặt cổ quái.
"Hay lắm! Cái gọi là học sinh kém văn phòng phẩm nhiều, hôm nay tôi cũng xem là đã nhìn thấy rồi..."
"Tôi nói nè bệnh hữu, tài nghệ này của anh có cần phải nghiên cứu như vậy không [Che mặt. JPG]."
"Bệnh hữu, anh có nhiều cần câu như vậy, thời gian luyện tập câu cá, ít nhất cũng hai năm rưỡi rồi đúng không?"
[Tất Bất Không Quân] hừ một tiếng: "Mấy người thì hiểu cái gì?"
"Không chuẩn bị tốt, lỡ như cần dùng đến thì sao?"
"Cậu xem, hôm nay tôi đã mang theo cần 8.1, chẳng phải vừa hay dùng đến à?"
[Tất Bất Không Quân] vừa nói, vừa lấy cần câu lên.
Cho dù chỉ có một bàn tay, chân còn không tiện, thì động tác vẫn vô cùng nhanh nhẹn. Chỉ nhìn động tác này, rõ ràng thấy được là một tay lão luyện.
Đợi sau khi móc xong dây và lưỡi câu, [Tất Bất Không Quân] lại hỏi: "Bác sĩ Từ, dùng mồi gì?"
"Đúng rồi, có cần làm cái tổ trước không?"
Từ Huyền lắc đầu: "Không cần, anh làm như lời tôi nói là được."
"Anh quăng phao ra, dọc theo bên bờ đi lên thượng du 20 mét."
[Tất Bất Không Quân] ngạc nhiên.
Ngay cả mồi cũng không thả thì sao câu cá?
Ông muốn nhắc nhở Từ Huyền, tình hình cá bên kia không tốt. Nhưng lời đến bên miệng, ông lại nuốt xuống. Ông kẹp cần câu dưới cánh tay bị thương.
Bàn tay khỏe còn lại thì chống gậy đi đến chỗ mà Từ Huyền nói.
Từ Huyền mở miệng: "Tôi đếm tới ba, anh hãy ném cần vào trong sông."
"1... 2... 3, ném đi!"
[Tất Bất Không Quân] ném cần câu.
Đông đảo khán giả trong phòng live cũng nghi ngờ khó hiểu. Không hiểu được hành vi này.
Chỉ là bọn họ cũng không nói gì mà lẳng lặng chờ đợi.
Không qua bao lâu, [Tất Bất Không Quân] đột nhiên cảm giác trong tay nặng nề.
Ông cảm giác chấn động: "Bác sĩ Từ, cá đã mắc câu rồi! Như vậy mà cũng câu được à?"
"Đù! Nặng quá, đây là con cá lớn!"
[Tất Bất Không Quân] vội vàng kêu bạn câu bên cạnh giúp đỡ. Hai cậu nhóc trẻ tuổi chạy qua, kéo cần giúp ông. Lúc này mới kéo thứ được câu lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận