Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 320 - Với hình thể này của cô, kẻ lang thang khác cũng không có hứng thú gì với cô (1)

“Qua thêm vài năm nữa, cuộc đời của cô không có bất kỳ thay đổi nào.”
[Tôi Muốn Nhanh Giàu] có chút mê man: “Vậy... vậy tôi nên làm cái gì bây giờ?”
Từ Huyền nói đầy thâm ý: “Có một cách, phải nhìn xem cô có bằng lòng hay không.”
[Tôi Muốn Nhanh Giàu] bèn nói: “Bác sĩ Từ anh nói đi.”
Từ Huyền phun ra mấy chữ: “Lấy ung thư đánh ung thư.”
Trong phòng live, trong đầu vô số khán giả xem live đều xuất hiện dấu chấm hỏi. Lấy ung thư đánh ung thư? Đây cái quỷ gì vậy?
Từ Huyền thản nhiên nói: “Tiền cô mua thuốc từ chỗ tôi không nên dùng tiền mẹ cô đưa cho cô.”
“Chính cô đi ra ngoài làm công kiếm.”
“Trong vòng ba tháng, bệnh tình của cô sẽ không ảnh hưởng đến việc hoạt động bình thường, hơn nữa sau khi dùng thuốc của tôi chữa khỏi bệnh thì sẽ không ảnh hưởng đến tuổi thọ sau này của cô.”
“Có thể có thời gian ba tháng để kiếm được ba chục ngàn tệ, đến lúc đó tôi sẽ đưa thuốc của cô và mẹ cô cho cô.”
“Tuy cô đã rời khỏi xã hội lâu rồi, không tìm được công việc nào tốt cả.”
“Chẳng qua nếu như cô nguyện ý và cũng đủ khổ cực liều mạng, làm nhiều phần việc.”
“Mỗi tháng hơn sáu ngàn vẫn có thể kiếm được.”
“Thế nhưng phải chú ý! Nhất định phải liều mạng!”
“Phàm là cô có một chút lười biếng thì hoặc là chỉ có thể trị khỏi cho cô, hoặc là không thể giúp mẹ cô sống lâu vài năm.”
“Lại lười hơn chút nữa, một người cũng không chữa được.”
“Chờ cô bị loại nguy cơ này ép buộc mấy tháng thì sẽ thay đổi rất nhiều, ung thư lười cũng gần như là khỏi hẳn.”
“Đồng thời, chuyện trải qua lần này sẽ có tác dụng khích lệ đối với cô.”
“Sau này tuy vẫn có thể sẽ hơi lười hơn người bình thường một ít, có điều sẽ không lười đến mức không có thuốc chữa như bây giờ.”
[Tôi Muốn Nhanh Giàu] chần chờ nói: “Bác sĩ Từ, anh có thể cho mẹ tôi mua một phần thuốc trước được không.”
“Sau đó tiền mua thuốc của tôi thì tôi tự đi kiếm?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Không được.”
“Nếu như chỉ có mỗi bản thân cô, động lực của cô sẽ không đủ, áp lực cũng không đủ lớn. Hiệu quả trị liệu có hạn.”
“Có khả năng qua một đoạn thời gian, qua mấy năm, ung thư lười còn có thể tái phát.”
[Tôi Muốn Nhanh Giàu] cắn răng: “Được, tôi chấp nhận!”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Cô phải nghĩ kĩ rồi hẵng quyết định.”
“Đầu tiên phải nói trước thế này, vì để tránh cho cô có tâm lý may mắn, bỏ dở nửa chừng.”
“Tôi chỉ cho cô một lần cơ hội để mua thuốc, hoặc là lần này, hoặc là lần sau.”
“Nếu như lần sau, dù cho tiền cô dùng để mua thuốc có một tệ là do mẹ cô đưa cho cô.”
“Tôi cũng sẽ không bán thuốc cho cô đâu.”
“Nhắc nhở cô một chút, cho đến bây giờ, vẫn chưa có người nào có thể gạt tôi được.”
Đông bảo khán giả xem live trong phòng live đều vui vẻ.
Bác sĩ Từ làm như vậy tuyệt quá đi mất, hoàn toàn không cho người ta có dư địa để lợi dụng sơ hở.
[Tôi Muốn Nhanh Giàu] do dự một chút.
Một lát sau, cô hít sâu một hơi, giọng điệu đầy quyết tuyệt: “Bác sĩ Từ, tôi nghĩ kỹ rồi!”
“Lần này tôi phải ép mình một phen, không được thì chết mất coi như xong!”
Thấy [Tôi Muốn Nhanh Giàu] đưa ra lựa chọn như vậy.
Không ít khán giả xem live vốn có cảm giác không tốt lắm với cô đều có chút thay đổi ấn tượng.
[Tôi Muốn Nhanh Giàu] chờ không kịp la lên: “Bác sĩ Từ, tôi không nói thêm nữa, bây giờ tôi phải ra ngoài đi tìm việc đây.”
“Đúng rồi...”
Trên mặt cô lộ ra nụ cười đầy lúng túng: “Bác sĩ Từ, phí cố vấn này, có thể để tôi mượn mẹ tôi không...”
Từ Huyền vui vẻ: “Được, cô bảo mẹ cô chuyển khoản cho cô trước, sau đó cô hẵng đánh thưởng.”
Đông bảo khán giả xem live trong phòng live cũng vui vẻ.
“Hay lắm, lá gan này quá lớn đi, phí cố vấn đều không trả nổi mà còn dám chạy tới rút thăm.”
“Đây không phải rất đơn giản sao, nếu như cô ấy không bị rút trúng thì coi như xong, không cần giao phí cố vấn. Nếu trúng, trực tiếp bảo bác sĩ Từ dạy cô làm sao để giàu to, đây không phải là sẽ có tiền thanh toán à?”
“Vãi beep, logic này tôi cũng chịu phục luôn!”
“Mẹ ơi, khó trách tui không thể giàu nhanh, đây là chênh lệch cả đấy...”
Đợi sau khi [Tôi Muốn Nhanh Giàu] ngắt kết nối rồi, đông bảo khán giả xem live trong phòng live vẫn có chút thổn thức. Bọn họ có nói ra ung thư lười thì cũng chỉ là trêu chọc một chút thôi.
Không ngờ được thế mà lại thật sự có người lười đến như tình trạng của [Tôi Muốn Nhanh Giàu].
Từ Huyền thấy khán giả xem live thảo luận với nhau, lắc đầu nói: “Thật ra thì cô ấy cũng không phải trời sinh lười như thế.”
“Chỉ có thể nói có một chút nguyên nhân về tính cách, cũng có phần trùng hợp nữa.”
“Tôi cho mọi người xem một thứ.”
Nói rồi, Từ Huyền gửi một đường liên kết ở khu bình luận.
Một đám khán giả xem live ấn vào nhìn xem, mới phát hiện ra là một bộ ảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận