Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1114 - Đến khi đóng nắp quan tài mới luận định

Từ Huyền gật đầu: "Đúng vậy!"
Chị ta cạn lời nói: "Ma gì nhàm chán như vậy?"
Từ Huyền ung dung mở miệng: "Cũng không thể nói là nhàm chán, thật ra chị cũng quen con ma này."
Người phụ nữ trung niên nhíu mày: "Là ai?"
Từ Huyền chỉ vào lụa đen trên cánh tay của chị ta: "Chẳng phải gần đây cha chị qua đời à?"
"Chính là ông ấy."
Cơ thể của người phụ nữ trung niên chấn động mạnh, mờ mịt nói: "Là... là cha tôi?"
"Nhưng cha tôi... tại sao."
"Lúc còn sống, cha tôi cũng rất tiết kiệm giống mẹ tôi."
"Tôi còn nhớ trước khi ông ấy mất, còn nói với mẹ tôi lễ tang đừng làm quá phô trương, đơn giản là được."
Từ Huyền có ý sâu xa nói: "Đại khái là... vì thứ quan trọng hơn."
"Dù sao thì chỉ khi con người xuống đó, mới biết tiền không phải là thứ quan trọng nhất."
"Trong cuộc đời của con người có rất nhiều tiếc nuối còn quan trọng hơn cả việc giữ lại một khoản tiền."
"Ví dụ như... đánh giá thiện ác cả đời."
"Có thể còn quan trọng hơn trong tưởng tượng của rất nhiều người."
"Nhưng người đã chết, lúc này biết cũng đã muộn rồi."
Người phụ nữ trung niên nghe thấy lời của Từ Huyền, ban đầu vẻ mặt còn mờ mịt, nửa hiểu nửa không. Trong lúc đó, hình như chị ta nghĩ đến cái gì đó, chợt giật mình.
"A, bác sĩ Từ, ý cậu là đầu... đầu thai?"
Từ Huyền không trực tiếp trả lời chị ta, mà thản nhiên nói: "Trong khoảng thời gian này, cha chị thường báo mộng cho mẹ chị."
"Nói ông ấy rất hối hận, cả đời này không nên vì tiền mà ít làm việc thiện."
"Nên bảo mẹ chị quyên tiền ra ngoài."
"Mẹ chị cũng nghe lời cha chị."
"Nhưng... không hoàn toàn nghe lấy."
"Mẹ chị quyên những số tiền này không dùng danh nghĩa của bà ấy."
"Mà là một nửa dùng danh nghĩa của cha chị để quyên."
"Nửa còn lại thì dùng tên của chị để quyên."
Người phụ nữ trung niên nghe đến đây thì ngơ ngác há to miệng, nói không nên lời. Một lát sau, khóe mắt của chị ta hơi đỏ lên.
"Bà già hồ đồ này..."
"Tôi còn cần bà ấy giúp à."
Người phụ nữ trung niên nhìn về phía Từ Huyền, do dự một lúc rồi mở miệng nói: "Bác sĩ Từ, tôi muốn hỏi chuyện này."
"Nếu như bây giờ tôi vẫn muốn giúp cha tôi."
"Thì còn, còn kịp không…"
Từ Huyền khẽ gật đầu, rồi thốt ra bảy chữ: "Đến khi đóng nắp quan tài mới luận định."
Người phụ nữ trung niên hơi buồn bã.
Chị ta khẽ thở dài: "Cảm ơn bác sĩ Từ, tôi hiểu rồi."
Người phụ nữ trung niên im lặng thanh toán phí tư vấn.
Trước khi rời đi, chị ta không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Từ, trên đời này thật sự có đầu thai chuyển thế ư?”
“Người tốt quả thật sẽ có cuộc sống tốt đẹp ở kiếp sau?”
Từ Huyền cười nhạt: “Nếu chị tin thì sẽ có.”
Người phụ nữ trung niên như nghĩ đến điều gì đó, chị ta gật đầu cảm ơn Từ Huyền rồi quay người rời đi.
“Ông chủ, anh nói cho chị ta biết chuyện này thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Tống Sở Sở trừng mắt nhìn: “Nếu chị ta lan truyền tin tức này ra ngoài, có khi nào rất nhiều người sẽ tăng cường kiếm thêm công đức để kiếp sau được đầu thai vào nhà tốt không?”
Từ Huyền cười nhạt: “Vậy thì tùy họ kiếm thôi.”
“Tục ngữ nói: Luận tích bất luận tâm, luận tâm thế thượng vô hoàn nhân*.”
*đánh giá dựa vào hành động chứ không dựa vào tâm, vì nếu xét theo tâm thì trên thế gian không có mấy ai hoàn mỹ
*đánh giá dựa vào hành động chứ không dựa vào tâm, vì nếu xét theo tâm thì trên thế gian không có mấy ai hoàn mỹ
“Hơn nữa...”
Từ Huyền nhàn nhã nói: “Làm việc thiện lâu dài, tự nhiên tính cách sẽ cải thiện...”
“Đây chính là sự thống nhất giữa nhận thức và hành động.”
Tống Sở Sở nhún vai. Ô kê la.
Dù sao, anh là ông chủ, anh nói gì cũng đúng...
Ngay lúc này, Từ Huyền đột nhiên nhướng mày.
Vừa rồi, cuối cùng thì công đức của hắn đã tích lũy đủ số lượng, có thể lần nữa thay đổi quy tắc Thiên Đạo .
“Chẳng dễ dàng gì...”
Từ Huyền cảm khái một câu rồi đi đến cạnh Tiểu Ngũ.
Hiện tại, trên người Tiểu Ngũ có một đồ án hình chữ nhật, trông như màn hình.
Thỉnh thoảng lại có vài khối hình từ trên cao rơi xuống, tạo thành từng tầng.
Sau khi hình thành xong một tầng, các khối hình trong tầng sẽ biến mất.
Khụ khụ, bingo! Khoảng thời gian này, Tiểu Ngũ đã dùng “sở trường” của mình nghiên cứu ra một năng lực dưới sự “xúi giục” của Tiểu Si: Đó là tự chơi xếp gạch hình gấu một mình...
Sau khi phát hiện Từ Huyền đến, Tiểu Ngũ lóe lên tia mừng rỡ, trên người nó xuất hiện thêm vài nút bấm. Thoạt nhìn giống các nút trên bảng điều khiển trò chơi kiểu cũ.
Cứ như nó đang mời Từ Huyền cùng chơi game “xếp gạch hình gấu” này vậy.
Từ Huyền lắc đầu cười: “Ta không chơi đâu.”
“Tiểu Ngũ, còn nhớ chuyện trước đó ta nói với con không?”
Các khối gạch hình gấu biến mất ngay tức thì.
Trên người Tiểu Ngũ hiện ra mấy chữ:
“Sư phụ, con nhớ ạ.”
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Tốt.”
“Vậy bây giờ... bắt đầu đi.”
Lúc này, Từ Huyền đặt tay người Tiểu Ngũ. Lượng lớn công đức mạnh mẽ lưu chuyển qua.
Trong chớp mắt , trên người Tiểu Ngũ tỏa ra ánh sáng vô lượng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận