Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 878 - Nửa đêm lẻn vào sân nhà tôi, cưỡng chế chơi xếp hình với chó nhà tôi (2)

Kỳ quái là.
Những người khác vẫn bận rộn làm việc, nên làm gì thì cứ làm cái đó. Tất cả mọi người như là không nhìn thấy một màn kinh người đó vậy ấy.
Vị này ngoại trừ Từ Huyền ra thì đương nhiên không có khả năng là người khác được.
Từ Huyền thản nhiên bước tới, đi vào cửa hang động do máy khoan hầm đào móc ra như tản bộ trong sân vắng. Hắn đi vòng quanh động phủ này một lần như là tham quan bảo tàng vậy.
Tuy cái động phủ này gần như đã bị dời đi toàn bộ, không còn sót lại cái gì.
Có điều Từ Huyền vẫn nhìn hết sức chăm chú, giống như là muốn nhớ kỹ mọi thứ ở nơi đây.
Sau khi dạo quanh một vòng xong, Từ Huyền mới đi bộ ra động phủ lần nữa.
Từ đầu tới đuôi, hơn mười nhân viên đi qua trước mặt Từ Huyền.
Nhưng không một ai có thể nhìn thấy “người ngoại lai” không mặc đồng phục là Từ Huyền.
Sau khi đi ra khỏi hang động, Từ Huyền đứng dậy bay lên bầu trời.
Hắn lơ lửng giữa không trung, nhìn thoáng qua phía bên dưới.
Sau đó vươn một ngón tay ra và nhẹ nhàng ấn xuống ngọn núi phía dưới.
Uỳnh!
Trong lúc nhất thời, đất rung núi chuyển!
Vô số nhân viên công tác đều hoảng hồn.
Có một số người không đứng vững đều té ngã xuống đất.
“Tình huống gì vậy? Động đất à?”
“Không phải là lại có yêu quái muốn chạy ra đấy chứ?”
“Có phải mấy người choáng váng rồi không, còn đứng ngây đó làm gì, chạy mau đi!”
Trong vòng vài giây đồng hồ, tất cả mọi người phản ứng kịp, chạy ra ngoài hang động như phát điên. Sau khi bọn họ chạy ra rồi vẫn không dám dừng lại.
Dốc hết toàn bộ sức lực tiếp tục chạy chạy chạy.
Cho đến khi chạy đến chân núi rồi, họ mới há mồm thở dốc mà lòng vẫn còn sợ hãi.
“Tình huống ban nãy là sao vậy? Có phải lại có thứ gì trốn ra ngoài không?”
“Không biết nữa... Hù chết ông đây rồi.”
“Hẳn là không phải đâu? Đây chính là động đất đấy. Lần trước tôi có mặt ở đó, nó còn lâu mới có động tính lớn như thế này.”
“Từ từ rồi hẵng vào đấy, chờ thêm một chút nữa, đợi lâu lâu rồi vô xem sau...”
“Tranh thủ thời gian gọi điện báo cáo cho bên trên đi.”
Từ Huyền cúi đầu nhìn thấy tất cả.
Sau khi tất cả mọi người chạy đi xa rồi, hắn mới vươn tay lần nữa. Năm ngón tay hắn khum lại rồi vồ xuống...
Ầm ầm!
Cơn rung lắc lớn hơn ban nãy gấp mấy trăm lần xuất hiện lần nữa!
Lúc này không chỉ đơn giản là rung lắc thôi đâu.
Mặt đất lắc lư quá mạnh, quả thực giống như là long trời lở đất vậy ấy.
Không một ai trong số các nhân viên công tác trốn ra được có thể đứng vững, cả đám đều có sắc mặt hoảng sợ quỳ rạp trên mặt đất. Trong lúc bất chợt, một thanh niên phát ra tiếng thét kinh hãi: “Mọi người nhìn kìa!”
Những người khác nhìn sang theo hướng anh ta chỉ. Vừa nhìn một cái, tất cả mọi người đều đứng hình!
Hai mắt trừng to đến suýt nữa thì tròng mắt rớt ra bên ngoài!
Chỉ thấy ngọn núi vừa nãy bọn họ còn làm việc trong đó lại bị cơn động đất này chấn cho “gãy đôi” từ sườn núi.
Giống như là bị một vị Kiếm Thần chém lên sườn núi một đao, cắt xéo cả ngọn núi ra thành hai phần. Nửa phần núi bên trên chảy xuống nghiêng sang bên ban đầu là sườn núi, còn lại thì để lộ ra ở bên ngoài, biến thành đỉnh chóp...
Mà các núi khá xung quanh lại không hề có biến hóa nào.
Thật giống như trận động đấy ấy đặc biệt nhằm vào ngọn núi này vạy... Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, đều có chút hoài nghi nhân sinh!
Bọn họ dám thề rằng suốt cả cuộc đời bọn họ đều chưa từng nghe qua trận động đất nào không hợp thói thường như thế.
Từ Huyền trên không trung nhìn phản ứng của mọi người phía dưới, không khỏi bật cười. Hắn khẽ cong ngón tay lên.
Bên trong thân núi nứt ra bên dưới, một tảng đá cao tầm một người đột nhiên bay lên. Tảng đá kia trông thường thường không có gì kỳ lạ, trên thân nó còn dính không ít bùn đất vàng.
Duy chỉ có màu sắc là hơi loang lổ, thế mà là do vài màu sắc tạo nên. Chỉ là màu sắc trên nó có phần ảm đạm mịt mờ.
Không nhìn kỹ thì không dễ dàng nhận ra.
Từ Huyền vỗ nhẹ lên tảng đá vài cái, trên môi cong lên một nụ cười tươi. Mọi người bên dưới vẫn đang rơi vào trong rơi sự khủng hoảng và khiếp sợ.
Không nhìn thấy một cảnh kinh người ấy...
Trở lại trong phòng cố vấn.
Tống Sở Sở và Tiểu Si, Tử Nam thấy Từ Huyền mang theo một tảng đá lớn như vậy trở về, đều có chút tò mò.
Tống Sở Sở chần chờ hỏi: “Ông chủ, anh mua tảng đá cảnh này ở đâu thế?”
“Trông có vẻ hơi xấu xấu thì phải...”
“Hơn nữa tảng đá lớn thế này, hình như cũng không có chỗ nào để đặt nó.”
“Với cả, cái thứ này trông không hợp với phong cách của phòng cố vấn cho lắm...”
Hai tiểu loli cũng không khỏi gật đầu tán thành lời Tống Sở Sở nói.
Có lẽ ưu điểm duy nhất của tảng đá kia chính là lớn. Thế nhưng tạo hình gì gì đó của nó đều không được ổn áp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận