Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 788 - Học sinh của tôi bị ma ám (2)

“Ầy, cô Tống, em chỉ là... muốn ông em không đau buồn nữa thôi.”
“Dù sao A Tài cũng đi theo ông em mấy chục năm rồi.”
“Tuổi tác ông em đã lớn, em sợ ông đau lòng quá độ, tổn thương thân thể.”
“Em biết ông em thích xem bác sĩ Từ ngài livestream, nên lúc trước em vẫn luôn đề cử cho ông xem.”
“Nhưng nào ngờ ông em sẽ mời bác sĩ Từ ngài đến luôn...”
“Haiz, cô Tống ơi, cô ngàn lần vạn lần đừng kể chuyện này cho mấy bạn học khác nha! Nếu không, e rằng em chỉ có thể lấy cái chết tạ tội, không còn mặt mũi nào gặp các bạn khác trong lớp...”
Nói rồi khóe mắt Vương Tiểu Lâu còn lén lút liếc nhìn Từ Huyền.
Tống Vũ Nguyên cảm thấy cạn lời.
Giỏi nhỉ! Hóa ra là nguyên nhân này. Mịa nó không hợp lẽ thường gì hết...
Sớm biết vậy, cô đã không cần tốn nhiều công sức đi tìm Từ Huyền. Nhưng cô nhìn vẻ mặt Vương Tiểu Lâu lại thầm thấy kỳ kỳ quái quái.
Với kinh nghiệm làm giáo viên chủ nhiệm mấy năm nay, cô có cảm giác mơ hồ rằng dường như đứa nhỏ này còn giấu giếm cô chuyện gì đó, nhưng cô lại nhìn không ra.
Lúc này, Từ Huyền lộ ra dáng vẻ cười như không cười: “Em xác định chỉ là nguyên nhân này?”
Sắc mặt Vương Tiểu Lâu thoắt cái trở nên vô cùng cứng ngắc.
Cậu ấy thở dài thườn thượt, như thể cam chịu số phận nói: “Bác sĩ Từ, thật sự không có gì qua mắt được ngài...”
Vương Tiểu Lâu thấp giọng nói: “Thật ra... A Tài không phải bị cán chết lúc băng qua đường.”
“Hôm đó, đúng lúc em tan học về nhà có cầm xiên lòng nướng chưa ăn hết.”
“Đột nhiên nó xông đến muốn cắn lòng nướng của em.”
“Em không cho nó, còn dùng chai nước suối đập nó một phát để đuổi nó đi.”
“Nào ngờ, nó vậy mà nhào lên cắn em...”
“Con chó này được ông nội em nuôi đến tính cách có phần phách lối.”
“Trước đó, nó cũng từng cắn người, chẳng qua chỉ là cắn nhẹ, không dám phập mạnh.”
“Lần này, nó cắn vào thịt em thật!”
“Lúc đó, em hơi nổi nóng, thế là nhất thời mất kiểm soát đá nó một cước.”
“Cú đá này khiến nó ngủm luôn...”
“Em lập tức bị dọa sợ.”
“Dù sao, con chó này được nuôi trong nhà bao nhiêu năm nay, em biết rất rõ ông em yêu thích A Tài nhiều cỡ nào.”
“Hết cách, em chỉ đành ném nó ra ngoài, để xe cộ qua đường “ép” nó một chút.”
“Giả vờ như bị xe cán chết...”
“Về sau, em thấy ông nội quá khổ sở nên tự trách trong lòng, em mới sủa vài tiếng làm ông vui vẻ...”
Tống Vũ Nguyên im lặng lắng nghe bên cạnh.
Không ngờ chân tướng là vậy...
Vương Tiểu Lâu nhìn Từ Huyền, lộ ra vẻ mặt cầu khẩn: “Bác sĩ Từ, anh đừng nói cho ông nội em biết được không ạ?”
“Ông em mà biết A Tài bị em đá chết, nhất định sẽ rất đau lòng...”
Từ Huyền mỉm cười: “Không thành vấn đề, anh có thể giúp em giữ bí mật.”
Vương Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn bác sĩ Từ.”
Cậu ấy thở dài: “Em biết em có lỗi với ông nội.”
“Sau này, em sẽ nghe lời ông...”
Từ Huyền vậy mà lại lắc đầu: “Sai rồi.”
“Chẳng những em không có có lỗi với ông em, ngược lại còn lấy mạng mình ra cứu ông em một mạng.”
“Nếu hôm nay anh và cô em không đến đây, chỉ sợ em sắp chết rồi.”
Vương Tiểu Lâu sửng sốt, há hốc mồm: “Em... Em làm gì? Sao ngay cả em cũng không biết nữa?”
Từ Huyền chỉ vào đống đồ ăn vặt trên bàn cậu ấy, sau đó lại chỉ vào thùng rác.
Hắn cười như không cười hỏi: “Em còn nhớ từ sáng tới giờ em đã ăn bao nhiêu đồ ăn vặt chứ?”
Vương Tiểu Lâu ngơ ngác, nhíu mày suy tư một lát: “Em ăn khoảng 5 gói khoai tây chiên, 2 gói que cay, còn có mấy thứ khác như thịt bò khô, rong biển gì đó nữa... nhiều quá em không nhớ hết.”
Tống Vũ Nguyên kỳ quái nhìn Từ Huyền. Sao khi không tự dưng hắn hỏi chuyện này thế nhỉ?
Sau đó, cô nói: “Tiểu Lâu, mấy thứ đồ ăn vặt này đều có bỏ thêm không ít phụ gia thực phẩm, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Sau này, tốt nhất em nên ăn ít một chút...”
Vương Tiểu Lâu gãi đầu, ngượng ngùng đáp: “Em biết rồi ạ, cô Tống.”
“Bác sĩ Từ, em ăn mấy gói đồ ăn vặt thì liên quan gì đến ông em vậy ạ?”
Từ Huyền cười nhạt: “Anh hỏi em, từ sáng tới giờ em ăn nhiều đồ ăn vặt đến vậy.”
“Hơn nữa, phần lớn đều có rất nhiều vị mặn và bột ngọt.”
“Nhưng tại sao lại chẳng uống miếng nước nào?”
“Chắc cũng không đến mức không khát nước đâu nhỉ?”
Tống Vũ Nguyên cảm thấy buồn bực. Đây là vấn đề gì chứ?
Vương Tiểu Lâu chần chờ nói: “Em... Em cũng không biết có chuyện gì.”
“Chỉ là em không muốn uống nước cho lắm thôi.”
“Ặc, bác sĩ Từ, có lẽ đây không phải vấn đề lớn gì đâu phải không ạ?”
“Cùng lắm thì lúc ăn cơm, em húp thêm chút canh là được rồi...”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Vấn đề lớn đấy.”
“Cô giáo Tống, trong túi cậu có một chai nước khoáng đúng không? Cho tôi mượn dùng một chút.”
Tống Vũ Nguyên không chút do dự lấy chai nước khoáng ra đưa cho Từ Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận