Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 437 - Sống không thu được lễ hỏi, chết đi rồi thu cũng được (1)

“Tương đối không nên thân, tính cách cũng hết ăn rồi lại nằm.”
“Người trong nhà cô ấy thuộc kiểu khá là truyền thống.”
“Từ nhỏ đã tương đối hà khắc với bệnh hữu rồi.”
“Lúc bệnh hữu này thi đại học có thi đậu một khoa chính quy khá tốt.”
“Thế nhưng người trong nhà cô ấy lại không muốn cho cô ấy đi học đại học tiếp nữa, muốn tìm người để gả cô ấy đi.”
“Đến lúc đó bọn họ sẽ có thể lấy được một số lễ hỏi, từ đó dùng cho việc kết hôn của em trai cô ấy.”
“Khi đó họ đều nhốt cô ấy ở trong nhà, không cô ấy đi trường học báo danh.”
“Thế nhưng vị bệnh hữu này không muốn tiếp nhận số phận như vậy, cô ấy muốn đi học đại học!”
“Khi đó cũng không còn cách nào khác, vì vậy cô ấy chỉ có thể kiên trì lừa gạt người trong nhà.”
“Nói với bọn họ rằng cô học đại học xong thì có thể gả tốt hơn, khiến bọn họ thu được càng nhiều lễ hỏi.”
“Cha mẹ trong nhà suy nghĩ một chút, cảm thấy bệnh hữu nói cũng có lý, từ đó mới đồng ý cho cô ấy đi học đại học.”
“Có điều học phí hay là sinh hoạt phí gì gì đó, bọn họ đều không muốn chu cấp cho cô ấy.”
“Toàn dựa vào bệnh hữu tự đi làm công kiếm tiền cả.”
“Sau đó bệnh hữu có bạn trai, cũng không dám nói cho người trong nhà là mình đang yêu đương.”
“Đợi đến sau khi tốt nghiệp, trong nhà lại bắt đầu thúc giục kết hôn.”
“Lại còn tìm cho cô ấy rất nhiều đối tượng hẹn hò, mỗi một lần về nhà là lại mang cô ấy đi xem mắt đủ kiểu.”
“Vẫn từ chối, nói với trong nhà bây giờ cô ấy còn chưa muốn kết hôn.”
“Bằng không nếu trong nhà biết được rồi thì nhất định sẽ bắt đầu ép hôn.”
“Gia đình bạn trai của vị bệnh hữu này cũng là gia đình bình thường, không giàu có cho lắm.”
“[Không Muốn Kết Hôn Đâu] không muốn để cho bạn trai bị người trong nhà cô ấy đòi ép lễ hỏi.”
“Vì vậy dứt khoát nói không muốn kết hôn luôn.”
Đông đảo khán giả xem live trong phòng live nhất thời nổ tung. Trong bình luận đều có thêm ít mùi thuốc súng.
“Thì ra là gia đình trọng nam khinh nữ à? Khó trách bệnh hữu lại không muốn kết hôn. Ai muốn bị người khác coi là tiêu tiền như rác chứ.”
“Định mệnh, cái này lại khiến cho tôi nghĩ đến bạn gái cũ ngu ngốc kia. Trước đây tôi cầu hôn, cô ta nói với tôi là muốn đưa phòng cưới tôi mua cho em trai của cô ta, hai chúng tôi đi thuê phòng ở. Tôi tức khắc chia tay với cô ta luôn. Sợ sinh con với cô ta làm kéo thấp chỉ số thông minh...”
“Vãi beep, bạn gái trước của lầu trên thật sự lợi hại...”
“Vừa nãy tôi còn tưởng là bệnh hữu không yêu bạn trai, tôi sai rồi, con mẹ nó đây mới là chân ái chứ đâu...”
“Bệnh hữu thế mà lại không có bị trong nhà tẩy não thành người cuồng đỡ đệ, vậy mới tốt chứ!”
“Tôi phải nói tiếng xin lỗi, vì vừa nãy đã phát bình luận mắng vị bệnh hữu này một câu.”
“Nếu như bạn gái của tôi cũng có thể yêu tôi giống như bệnh hữu này thì tốt rồi, thở dài...”
[Không Muốn Kết Hôn Đâu] vẫn có dáng vẻ im lặng không nói gì cả.
Giống như người mới bị chửi lúc nãy không phải là cô ấy vậy.
Nhưng mà lúc này, bạn trai của cô ấy là triệt để ngây dại. Biểu cảm trên mặt anh ta rất phức tạp.
Cũng rất cảm động!
Lúc này anh ta cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ôm bạn gái thật chặt. Sóng bình luận ở trên màn hình lại nhiều hơn nữa.
“A, cái mùi yêu đương chua chua này...”
“Chó độc thân như tôi đây không xem nổi cảnh này...”
Trong lòng bạn trai của [Không Muốn Kết Hôn Đâu] vẫn có nghi hoặc.
Anh ta mở miệng hỏi: “Bác sĩ Từ, tôi và bạn gái không có kết hôn có liên quan đến chuyện này à?”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Có quan hệ rất lớn.”
“Thậm chí có thể nói là nguyên nhân căn bản luôn.”
Các khán giả xem live trong phòng live đều tập trung tinh thần lắng nghe. Về những chuyện đằng sau đó bọn họ cũng không hiểu cho lắm.
Tự nhiên chỉ có thể nghe lời Từ Huyền nói.
Có điều trong lòng bọn họ cũng có chút kỳ quái.
Lẽ nào ma bức hôn, cũng phải chú ý kết hôn lúc nào à?
Từ Huyền mở miệng nói: “Vừa nãy anh có nói là.”
“Khoảng thời gian trước bạn gái của anh có đổ bệnh.”
Bạn trai của [Không Muốn Kết Hôn Đâu] liên tục gật đầu: “Đúng đúng!”
“Cơ thể của cô ấy vẫn luôn không được tốt cho lắm.”
“Lần đổ bệnh kia vẫn còn rất nghiêm trọng, thiếu chút nữa thì không chống đỡ nổi luôn rồi.”
“Khi ấy tôi đều lo lắng đến muốn suy sụp luôn.”
Nói đến đây, vẻ mặt anh ta bắt đầu tức giận.
“Trong khoảng thời gian cô ấy bị bệnh, người nhà chưa từng đến thăm cô ấy lấy một lần.”
“Thậm chí đến cả gọi điện hỏi thăm cũng không có nốt.”
“Chỉ có tôi một mực ở bên cạnh cô ấy.”
“Lúc đó tôi rất lo lắng, nên cũng không nhớ đến chuyện này.”
“Sau đó thì tôi cho rằng, có phải tình huống của nhà cô ấy tương đối đặc biệt không.”
“Cho nên tôi cũng không quan tâm không nghĩ nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận