Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 871 - Cái gì? Từ đạo hữu hắn không đến á! Sao anh không nói sớm! (1)

"Sau đó bà ta lại đưa một người già đi."
"Đáng tiếc nhà này không có thói quen tổ chức tang lễ lớn."
"Bà ta chỉ lấy phí bảo mẫu một tháng là mấy nghìn tệ rồi rời đi..."
"Sau đó thì bà ta gặp được anh..."
"Anh ngại phiền phức, nghĩ tất cả mọi người đều giống nhau, lười lãng phí thời gian trong chuyện này."
"Cho nên bảo công ty gia chính đề cử người tốt nhất."
"Bởi vì đánh giá của ba đời cố chủ đối với bà ta đều cao vô cùng, bà ta đã thăng cấp trở thành bảo mẫu vàng của công ty gia chính."
"Theo lý mà nói, tiền lương có thể cao hơn bảo mẫu bình thường mười vạn tệ."
"Thế nhưng vị này vì để nhanh chóng nhận được đơn của cố chủ, giá cả còn giống với bảo mẫu bình thường.."
"Vì vậy, anh không chút do dự chọn bà ta..."
Tống Sở Sở ở bên cạnh vểnh tai nghe trộm. Cô nghe thế cũng có chút cạn lời.
Cừ thật! Vị này cũng là một nhân tài!
Cứng rắn biến công tác phục vụ là làm bảo mẫu thành việc tang lễ hàng hot đứng đầu...
Nếu như đi phần mềm mua sắm màu cam để bán hàng online từ sớm mười năm trước, chỉ sợ đã sớm bước lên chính đạo phát tài rồi...
Sắc mặt của hai chị em đều xanh mét.
Đôi mắt của chị gái người đàn ông trung niên đều có chút đỏ lên. Bà trợn mắt nhìn em trai mình đầy hung tợn: "Đều tại em!"
"Lúc đó chị đã bảo em đừng tìm bảo mẫu rồi, em cứ không nghe cơ!"
Người đàn ông trung niên cúi đầu, giọng điệu chột dạ: "Không phải là em... muốn mời một người chuyên nghiệp chăm sóc cho mẹ à..."
Chị gái ông ta lạnh lùng cười: "Chuyên nghiệp làm tang lễ à? Đúng là chuyên nghiệp thật, trực tiếp đưa mẹ đi luôn."
Người đàn ông trung niên cũng biết mình đuối lý, nói sang chuyện khác: "Bây giờ tôi báo cảnh sát luôn!"
Ông nhìn Từ Huyền với vẻ đầy mong đợi: "Bác sĩ Từ, ngài có chứng cứ chứng minh bà ta giết mẹ tôi không!"
Từ Huyền lắc đầu: "Chuyện bà ta giết mẹ của anh đã là vài ngày trước, bây giờ những chứng cứ kia đều đã mất hết rồi."
"Có điều bây giờ bà ta đổi sang một công ty gia chính khác."
"Đồng thời lại tìm đến nhà cố chủ mới."
"Trùng hợp trong nhà cố chủ này có camera theo dõi."
"Tôi có thể đưa số điện thoại của cố chủ mới cho hai người."
"Hai người có thể đợi đến lúc bà ta động thủ lần nữa để bắt quả tang ngay tại trận..."
"Còn có mấy cố chủ trước đó nữa, có thể hình thành nên mắt xích chứng cứ hoàn chỉnh ở bên phía cảnh sát."
"Kết cục của bà ta không hề nghi ngờ, chắc chắn là bị cho ăn đạn."
"Đến lúc đó, mẹ của hai người cũng có thể an tâm."
Hai chị em ấy đều nói cám ơn liên tục với Từ Huyền.
Sau khi quét mã QR trên bàn và trả tiền xong, hai người đều rối rít rời đi. Tống Sở Sở cảm khái một câu: "Ông chủ, hai người bọn họ xui xẻo quá đi."
"Nhất là người đàn ông kia."
"Hồi nãy tôi thấy ông ta khó chịu đến sắp uất ức luôn."
"Mời bảo mẫu đến hiếu thuận mẹ mình, kết quả lại gặp phải loại chuyện như vậy."
Từ Huyền bật cười.
Tống Sở Sở ngơ ngác:
"Ông chủ, chẳng lẽ trong chuyện này có ẩn tình nào khác à?"
Từ Huyền khẽ lắc đầu:
"Ẩn tình ấy hả, đúng là không có gì."
"Chỉ có điều..."
"Người đàn ông ban nãy kia, trước đây khi đi công ty gia chính tìm người là có xem qua ghi chép hành nghề của bảo mẫu này."
"Tôi có thể minh xác nói cho cô biết."
"Lúc đó nếu như người đàn ông kia biết bảo mẫu này sẽ giết người, ông ta chắc chắn sẽ không để cho người này đi chiếu cố mẹ mình."
"Nhưng ban nãy ông ta không biết gì hết, trái lại lựa chọn người bảo mẫu ‘không may’ kia..."
"Cô có thể đoán thử xem, suy nghĩ trong lòng ông ta vào lúc đó..."
Tống Sở Sở ngây ra trong chốc lát, nhất thời hiểu được ý tứ của Từ Huyền.
Cô cạn lời: "Đệt mợ nó... Trong lòng ông ta âm u đến thế á?"
"Thiệt thòi vừa nãy tôi chả nhìn ra gì cả, vẫn còn nghĩ ông ta rất khó chịu, rất hối hận."
"Con mẹ nó ông này biết giả vờ thật mà!"
"Ông chủ, vậy tại sao ban nãy anh không nói toạc suy nghĩ của ông ta ra thế?"
Từ Huyền thản nhiên nói: "Ông ta không phải đang giả bộ."
"Suy nghĩ âm u trong lòng lúc ấy đúng là thực sự."
"Thế nhưng khi chuyện thực sự xảy ra."
"Sự khó chịu, hối hận trong lòng ông ta hiện giờ cũng thật sự."
"Vài chục năm sau đó, trong lòng ông ta sẽ chịu sự giày vò bởi vì chuyện này."
"Đây là sự phức tạp của lòng người..."
Từ Huyền nói đến đây thì nhấp một ngụm trà, ung dung nói: "Cô chưa từng nghe qua một câu nói."
"Luận tích bất luận tâm, luận tâm thế thượng vô hoàn nhân*."
*Nghĩa: để đánh giá dựa vào tích chứ không dựa vào tâm, vì nếu tính theo tâm thì thế gian quá thiếu người hoàn mỹ.
*Nghĩa: để đánh giá dựa vào tích chứ không dựa vào tâm, vì nếu tính theo tâm thì thế gian quá thiếu người hoàn mỹ.
"Nếu như không xảy ra chuyện này."
"Ông ta sẽ cùng chị gái của mình phụng dưỡng mẹ đến hơn chín mươi tuổi, cuối cùng bình thản qua đời."
Khóe miệng Tống Sở Sở co giật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận