Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 110 - Ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, đây bà nó là hung thú thượng cổ! (2)

Chỉ sợ một quyền của nó đã có thể đánh cho mấy quả cầu nhỏ dưới chân như bọn họ tan thành tro bụi!
Trong lòng người đàn ông trung niên bất giác dâng lên cảm giác đau lòng khó hiểu.
Nếu như sớm biết bên trong quả trứng này là một con Chu Yếm.
Cho dù gã có tan cửa nát nhà, dồn hết tâm huyết, ảnh hưởng đến tiến độ tu luyện, gã cũng phải ấp cho nó nở ra!
Điều càng khiến tim gã đau nhói hơn nữa là.
Hiện giờ Chu Yếm này đã bị Từ Huyền cướp mất rồi...
“Có phải hiện giờ ông đang nghĩ rằng nếu sớm biết vậy thì đã ấp thứ đồ chơi này nở ra từ lâu rồi, đúng chứ?”
Từ Huyền cười như không cười nhìn người đàn ông trung niên tà tu này.
Người đàn ông trung niên tà tu cười khổ sở, thành thành thật thật nói: “Đúng là nghĩ như vậy đấy.”
Người thanh niên thần bí trước mắt này thực sự quá lạ thường.
Lại có thể đoán được rõ ràng hết tất cả những gì mà gã đang nghĩ.
Khiến cho gã cũng không dám nói bừa.
Từ Huyền thản nhiên nói: “Thế thì ông nghĩ nhiều rồi.”
“Dùng cách thức không chính thống đó của ông, chỉ sợ phải giết cả trăm ngàn người mới đủ.”
“Chẳng những phải có ngày sinh đặc thù.”
“Mà còn phải thảm sát.”
“Một...... Một trăm ngàn người?”
Người đàn ông trung niên tà tu hít vào một ngụm khí lạnh.
Tới tận lúc này, gã chẳng qua là thông qua việc khống chế con rối giết hai mươi mấy người có ngày sinh tháng đẻ đặc thù.
Chỉ vậy thôi mà đã phải cẩn thận từng li từng tí, qua một khoảng thời gian là lập tức đổi nơi ở khác.
Gã sợ nếu làm quá lớn sẽ bị Cục quản lý linh dị phát hiện.
Nếu gã dám ra tay với vài trăm người, chỉ e gã sẽ được ăn ngay một quả tên lửa đạn đạo phóng từ trên trời xuống rồi nổ tan tành xác pháo trong tích tắc luôn!
Một trăm ngàn người, có đánh chết gã cũng làm không được đâu!
Thanh tiến trình này, vốn dĩ là dài tới mức khiến người ta tuyệt cmn vọng!
Từ Huyền mỉm cười nói: “Được rồi, những chuyện nên biết hay không nên biết gì, tôi đều nói với ông cả rồi.”
“Bây giờ cứ yên tâm lên đường đi.”
Sắc mặt người đàn ông trung niên tà tu tức tốc biến đổi dữ dội: “Đợi chút đã, tiền bối, tôi......”
Còn chưa đợi gã kịp nói hết, Từ Huyền đã phóng thẳng một tia thần thức qua.
Tiếng nói của người đàn ông trung niên tà tu đột ngột dừng hẳn, gã ngồi phịch xuống đất.
Vẻ mặt vốn hoảng loạn sợ hãi của gã thoắt cái trở nên bình thản.
Ánh mắt vốn đục ngầu và sắc bén giờ đây cũng trở thành trong sáng vô cùng.
Một nụ cười ngây thơ nở rộ trên khuôn mặt gã.
Còn có một hàng nước miếng trong suốt, chậm rãi chảy từ khóe miệng của gã xuống...
Nhìn qua hệt như một đứa bé mấy trăm tháng tuổi......
Từ Huyền gật đầu hài lòng.
Thứ đồ như thần thức này, dùng cũng ổn áp phết.
Quả nhiên, chỉ cần chênh lệch cấp bậc đủ lớn.
Cho dù là đòn tấn công bình thường cũng có thể biến thành đòn áp đảo.
Lúc này, bỗng có một luồng khí tức kỳ diệu hiện lên từ hư không.
Giáng xuống người Từ Huyền cuồn cuộn không dứt.
Trên mặt Từ Huyền lộ ra ý cười.
Thiên Đạo giáng xuống lần này lại là một lần phá kỷ lục!
Thậm chí còn cao hơn hẳn tổng cộng tất cả những lần Thiên Đạo ban thưởng trước đó!
Tương đương với trọn vẹn một ngàn năm trăm năm tu vi mà hắn phải khổ luyện!
Giúp cho một người mới vừa bước vào Luyện Khí Hóa Thần như hắn.
Nhảy thẳng lên Luyện Khí Hóa Thần sơ kỳ Viên Mãn!
Thiên Đạo ban thưởng nhiều như vậy, cũng không phải tự dưng mà có.
Nếu lần này không nhờ Từ Huyền ra tay.
Người đàn ông trung niên tà tu này sẽ lần nữa dùng cách thức khống chế con rối thảm sát hơn mấy chục người nữa trong thời gian mấy năm.
Cuối cùng bởi vì để lộ sơ hở, gã mới bị Cục linh dị phát hiện và sau cùng mới bị một vị cao thủ giết chết.
Bây giờ Từ Huyền phá hủy thần hồn của gã, tương đương với việc hắn đã gián tiếp cứu được tính mạng của mấy chục người.
Cũng đào ra được một khối u ác tính giữa nhân gian.
Trong tình huống thế này, tất nhiên Thiên Đạo sẽ không keo kiệt phần thưởng ban xuống đâu.
Ban thẳng cho Từ Huyền một đợt lớn như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của Cục quản lý linh dị, ánh mắt Từ Huyền lại đổ dồn lên trứng Chu Yếm.
Hắn vươn tay qua nhấc quả trứng khổng lồ ra khỏi lò lửa.
Tay còn lại túm lấy cổ áo tà tu.
Từ Huyền giữ hai thứ này và đẩy cửa sổ phòng ngủ ra.
Lúc bấy giờ, sắc trời bên ngoài đã tối đen như mực.
Từ Huyền giẫm chân lên cửa sổ, bước một bước ra ngoài.
Hai tay hắn trái nắm phải túm, bay thẳng lên không trung!
Cũng ngay lúc ấy, trong một căn biệt thự khác.
Một bé gái khoảng bốn, năm tuổi đang dựa vào cửa sổ ngắm sao.
Đột nhiên, hai mắt bé gái sáng ngời, hô lớn: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con nhìn thấy thần tiên rồi!”
“Có một ông thần tiên, à không đúng, là anh trai thần tiên đang bay trên trời kìa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận