Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1093 - Bệnh hữu này nhìn khờ khờ, không được thông minh cho lắm

Từ Huyền mỉm cười đáp: “Có liên quan rất lớn đấy.”
“Là như thế này, anh Trương mà anh gặp lúc đi giao hàng ấy.”
“Thật ra thì chính là bản thân cô gái kia.”
“Một tháng trước khi anh đi giao hàng cho cô ấy.”
“Cô ấy đặt đồ ăn ở bên ngoài.”
“Kết quả lúc shipper đến, nhìn thấy cô ấy xinh đẹp.”
“Lại là một cô gái yếu đuối nhu nhược sống trong nhà một mình.”
“Cho nên trong lòng nỗi ác ý .”
“Ngay khi cô ấy mở cửa, gã ta mạnh mẽ mở cửa muốn xông vào nhà đùa bỡn cô ấy.”
“May mà đúng lúc ấy có tiếng lên lầu vang lên nên mới dọa chạy gã shipper kia được.”
“Từ đó về sau, cô gái kia luôn đề cao cảnh giác.”
“Đổi toàn bộ tên bưu kiện và đơn đồ ăn từ nữ thanh nam.”
“Còn cài đặt một phần mềm thay đổi giọng nói trong điện thoại di động.”
“Chỉ cần là số của nhân viên giao hàng và shipper gọi đến, cô ấy đều mở phần mềm đổi giọng lên mới nghe...”
“Còn để người khác đặt món hàng ở ngoài cửa, cứ để ở bên ngoài như thế.”
“Chỉ có món đồ nào khá đắt tiền thì mới bằng lòng mở cửa nhận hàng.”
“Dù vậy nhưng cô vẫn không có cảm giác an toàn.”
“Cho nên cô ấy nghĩ ra một chiêu, đó là treo hình ảnh đen trắng của mình ở bên cửa.”
“Chỉ cần là có người không biết qua đây, vừa mở cửa ra là có thể nhìn thấy di ảnh của cô ấy ngay lập tức.”
“Sau này dù có gặp được cô ấy thật, sắc tâm có nhiều đến đâu cũng sẽ bị dọa sợ mất mật...”
Vô số khán giả xem live trong phòng đều triệt để dở khóc dở cười.
“Hay lắm! Cô em này đúng là biết dày vò người khác thật...”
“Định mệnh, ban nãy tôi cũng bị dọa đến ngây người luôn đó... [cười khóc.jpg]”
“Biện pháp này... Hay thật! Bản cô nương cũng đang ở một mình, lần sau tui cũng làm như vậy! [đầu chó.jpg]”
“Ặc, lầu trên à tôi coi ảnh trên trang chủ của cô rồi, nếu như là cô thì không cần phải làm thế đâu, hẳn là nên lo lắng sẽ dọa sợ em trai giao hàng mới đúng... [cười khóc.jpg].”
[Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] cũng là ngẩn ngơ: “Cô ấy... cô ấy đang gạt tôi ư?”
“Không thể nào! Tôi còn đi hỏi đại sư ở trong chùa rồi cơ.”
“Cô ấy đúng là tai họa thật mà...”
Từ Huyền cười như không cười nói: “Cho nên mới nói, anh bị mắc chứng rối loạn phát triển thần kinh tổng quát đấy.”
“Dáng vẻ anh lo lắng hãi hùng như kia, chỉ thiếu chút nữa thôi là viết hai chữ dê béo lên mặt rồi.”
“Nếu như không làm thịt anh một bữa no nê, thì đúng là có lỗi với danh hiệu đại sư ấy thật...”
Khóe miệng anh co giật.
Bất kể như thế nào anh cũng không ngờ tới, mình thế mà lại bị người ta lừa... Còn mất trắng tiền lương một tháng đi thắp hương bái Phật nữa.
Chẳng qua nghĩ đến câu chuyện của cô em kia, anh chỉ đành thở dài bất đắc dĩ.
[Thanh Niên Làm Công Tiểu Chu] bất lực hỏi: “Bác sĩ Từ, vậy chuyện tôi gặp được trên xe buýt hẳn là thật chứ?”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu.
Từ Huyền ung dung nói: “Người mà anh gặp được trên xe buýt kia, anh ta căn bản là không có ông nội.”
Rất nhiều khán giả xem live nghe thế, đều có phần nghi hoặc.
Căn bản là không có ông nội, là sao cơ chứ?
Sau đó họ nghe thấy Từ Huyền nói: “Ông nội của người đàn ông anh gặp phải, bởi vì hồi còn trẻ nghiện đánh bạc thua nợ cực kỳ nhiều, bị người đòi nợ không dám về nhà, đi xa tha hương.”
“Toàn nhờ bà nội anh ta một mình nuôi mấy đứa nhỏ khôn lớn.”
“Vì vậy sau khi cha anh ta với mấy người anh em của ông ấy trưởng thành, họ tức giận cắt đứt quan hệ với ông nội anh ta.”
“Vài chục năm sau đó ông nội anh ta lớn tuổi rồi, mới mặt dày mày dạn trở lại nhà cũ, muốn để mấy đứa nhỏ dưỡng lão cho ông ta.”
“Bà nội ông nội anh ta mềm lòng nên đáp ứng.”
“Không ngờ ông nội anh ta không chỉ đánh bạc một mình không thôi, vẫn còn mang theo mấy đứa nhỏ cùng nhau đi đánh bạc.”
“Khiến cha anh ta cũng dính phải tật xấu này.”
“Trước đó cha anh ta cũng đi vay nặng lãi nợ mấy triệu tại sòng bạc.”
“Liên lụy nhà anh ta phải bán nhà trả nợ, vô cùng khó khăn.”
“Trong cơn tức giận, anh ta lại tuyên bố cắt đứt quan hệ với cha mình.”
“Bây giờ vì để trả nợ, ngoại trừ công việc chính ra thì sau khi tan làm anh ta còn phải đi làm thêm hai công việc khác để kiếm tiền.”
“Mỗi ngày tận hai ba giờ sáng mới có thể trở về nhà, vô cùng vất vả.”
“Anh ta không còn cách nào, chỉ có thể tranh thủ tất cả thời gian để nghỉ ngơi, ví dụ như chợp mắt một lát khi đi xe bus.”
“Đáng tiếc, không may là chiếc xe buýt anh đi hằng ngày có rất nhiều người, rất khó có chỗ ngồi trống.”
“Cho đến một lần anh ta đi xe buýt về nhà, vừa lúc mẹ anh ta cho anh ta một chiếc bình, để về ngâm dưa muối.”
“Ngày đó bởi vì đến muộn nên anh ta bị ông chủ trừ 50 tệ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận