Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 953 - Anh nói chú của em đã chết từ mười mấy năm trước rồi à? (1)

“Nếu như ông ấy thực sự thích em thì chắc chắn sẽ không chặn em đâu.”
“Đến nói mấy câu mà cũng lười nói với em, thì còn có thể có tình cảm thật lòng gì với em được...”
Cô gái tóc ngắn vừa nghe thế, ánh mắt đột nhiên trở nên buồn bã.
Có điều một lát sau, cô lại liều mạng lắc đầu: “Chị Sở Sở, chú ấy không phải người như chị nói đâu!”
“Chắc chắn là do chú ấy tức mẹ em nên mới làm như vậy.”
Khóe miệng Tống Sở Sở nhếch lên.
Cô gái nhỏ ở cái tuổi này... vẫn là ngây thơ ghê.
Đây cũng dễ lừa gạt quá đi mất...
Lúc này, Từ Huyền mở miệng nói: “Em nói không sai.”
“Ông ấy đúng là có tình cảm rất sâu với em.”
Cô gái tóc ngắn vô cùng kích động nói: “Vậy tại sao chú ấy không nhận điện thoại của em chứ?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Không phải ông ấy không muốn nhận, mà là không nhận được.”
Cô gái tóc ngắn sửng sốt:
“Bác sĩ Từ, chú Trương bị sao vậy?”
“Có phải gặp phiền toái gì rồi không?”
“Tại sao đến bắt máy mà cũng không làm được thế?”
Từ Huyền nói thẳng: “Trương Hồng Đạo, ông ấy đã chết rồi.”
Sau khi nghe thấy câu nói này, cả người cô gái tóc ngắn run lên, khắp khuôn mặt là sự khiếp sợ và thống khổ.
“Không thể nào... Điều này sao lại thế được.”
“Mấy ngày hôm trước vẫn còn yên lành mà, sao lại đột nhiên chết rồi.”
“Bác sĩ Từ, chú Trương chết như thế nào vậy? Lúc nào chết cơ?”
Từ Huyền phun ra mấy chữ đơn giản: “Tai nạn xe cộ.”
“Về phần thời gian chết ấy hả...”
Từ Huyền thoáng dừng một chút, mở miệng nói: “Cách bây giờ cũng xấp xỉ khoảng mười lăm năm rồi.”
Cô gái tóc ngắn không khỏi ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.
“Mười lăm năm... Thế nhưng mấy ngày hôm trước em vẫn còn nhìn thấy chú ấy mà.”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Đúng vậy.”
“Đáng tiếc...”
“Từ mười lăm năm trước ông ấy đúng là đã chết rồi...”
Sắc mặt cô gái tóc ngắn không khỏi biến đổi, trong đầu xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Cô run run rẩy rẩy hỏi: “Bác sĩ Từ, ý của ngài là, chú Trương thật ra lại là... là ma ư?”
Sau khi tiếp thu thiết lập này rồi, trong lòng cô cũng bình tĩnh dị thường.
Dù sao phần lớn người sợ ma đều bắt nguồn từ sự không hiểu biết dẫn đến sợ hãi. Nếu như là người quen, thậm chí là người yêu của mình biến thành ma.
Như vậy rất nhiều người không chỉ có không sợ, còn có thể cảm giác được hạnh phúc...
Tống Sở Sở cũng cau mày.
Bây giờ cô làm nhân sĩ chuyên nghiệp chấp chưởng luân hồi trong quỷ thành, không còn thiếu hiểu biết về cái gọi là ma như trước kia nữa.
Con ma phổ thông làm sao có thể lấy hình thái bình thường sinh sống lâu với người thường như thế được?
Hơn nữa trên người cô gái tóc ngắn này còn không có bất kỳ quỷ khí nào cả. Quả thực là chuyện không thể nào.
Từ Huyền lại lắc đầu: “Ông ấy không phải chú Trương của em.”
Lần này cô gái tóc ngắn triệt để nóng nảy: “Không có khả năng!”
“Em đã sinh sống với chú ấy vài chục năm rồi, làm sao có thể nhận sai được?”
Sau khi nói ra câu này, cô mới phát hiện mình có chút thất thố, vội vàng xin lỗi Từ Huyền.
Sau đó cô lại vội vàng hỏi: “Bác sĩ Từ, vậy anh nói cho em biết người sinh hoạt với em từ trước đến nay là ai đi?”
Từ Huyền ung dung nói: “Em vừa nói, sâu trong nội tâm em coi đối phương là cha của mình đúng không.”
“Thật ra thì em không cần xấu hổ.”
“Người này chính là cha của em.”
Cô gái tóc ngắn hoàn toàn đứng hình.
Trong đôi mắt to toàn là vẻ mờ mịt. Cái quỷ gì cơ?
Cha của cô giả vờ làm một người khác, sinh sống với hai mẹ con cô chung một chỗ? Hơn nữa vừa giả vờ chính là vài chục năm?
Đây là thao tác trừu tượng gì thế...
Có điều ở sâu trong nội tâm, ngoài sự kinh ngạc vô cùng ra cô gái tóc ngắn lại có một tia mừng rỡ. Ảo tưởng trước giờ cuối cùng cũng trở thành sự thật....
Người chú kia thật sự là cha của mình. Cô cũng không phải là đứa trẻ không có cha...
“Hừ! Hai người này quá đáng ghê!”
“Thế mà vẫn luôn gạt em đến tận bây giờ!”
Cô gái tóc ngắn cười thật tươi, thật hưng phấn, lại bất mãn hừ một tiếng.
“Bác sĩ Từ, em muốn biết cha mẹ em rốt cuộc muốn làm gì thế?”
“Hại em từ nhỏ đến lớn vẫn luôn cảm thấy tự ti trong lòng.”
“Hồi còn nhỏ cũng bởi vì không có cha nên em suốt ngày bị bạn học chửi.”
“Lúc đó em đau lòng lắm luôn...”
Từ Huyền thở dài, giọng điệu buồn bã đáp: “Bọn họ đương nhiên là... vì em rồi.”
Cô gái tóc ngắn sửng sốt: “Vì em ư?”
Từ Huyền gật đầu: “Anh hỏi em, điều kiện nhà em cũng không tệ lắm phải không.”
Cô gái tóc ngắn chần chờ một chút, gật đầu nói: “Hẳn là coi như cũng được.”
“Khi còn bé nhà em vẫn rất bình thường.”
“Có điều sau đó lại trở nên tốt hơn nhiều.”
“Tuy không tính là đặc biệt có tiền.”
“Nhưng trong nhà có vài căn phòng nhỏ, trong toàn bộ các bạn học xem như là tương đối khá....”
Bạn cần đăng nhập để bình luận