Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 593 - Nắm bắt thời cơ, anh chỉ có một lần cơ hội mang thai thôi

Cho dù dùng công đức lót nền, có lẽ sẽ không có ảnh hưởng thực chất gì đối với Từ Huyền. Nhưng mà sẽ ảnh hưởng “độ thiện cảm” đối với hắn ở trong mắt ông trời.
Có điều kéo dài tính mạng là một chuyện, có con nối dõi lại là một chuyện khác. Chuyện này là ở trong phạm vi thiên đạo tiếp nhận, ảnh hưởng không lớn.
Hoàng Hà Xuyên mới vừa lộ ra nụ cười tươi đã nghe thấy Từ Huyền ung dung nói: “Có điều, mười tỷ hơi ít.”
“Cần phải trả hai mươi tỷ cơ.”
“Hơn nữa nhất định phải là tiền mặt.”
Sắc mặt Hoàng Hà Xuyên nhất thời cứng đờ.
Không nghĩ tới, vị bác sĩ Từ đối với tiền không có hứng thú trong truyền thuyết này lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của của anh ta! Vẫn còn mới mở miệng là đòi mười tỷ!
Có điều rất nhanh Hoàng Hà Xuyên đã khôi phục lại bình tĩnh: “Được! Hai mươi tỷ thì hai mươi tỷ.”
“Tôi đáp ứng rồi!”
Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thì nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đi.
Cho dù không lấy đống tiền này, anh ta cũng không mang được, chỉ có thể khi không để lại lợi lộc cho người ngoài.
Nếu như là phú hào nghề khác, cho dù tổng tài sản hai ba trăm tỷ, thoáng cái cũng khó lấy ra được hai mươi tỷ tiền mặt. Dù sao những phú hào kia, tuy nhìn như có nhiều tiền nhưng thật ra thì phần lớn tài sản đều là hình thức cổ phiếu.
Ngoại trừ vốn lưu động ra thì sẽ không để lại nhiều tiền mặt trong tài khoản công ty.
Muốn thanh khoản cổ phiếu trong khoảng thời gian ngắn, bán tháo một lượng lớn, sợ rằng sẽ khiến những nhà đầu tư cá nhân khủng hoảng.
Trăm triệu cổ phiếu, nói không chừng chỉ có thể bán ra trăm triệu, bị mất giá cực kỳ lớn.
Có điều Hoàng Hà Xuyên là số ít ngoại lệ. Bản thân anh ta chính là làm buôn bán đầu tư tài chính.
Hơn nữa, phong cách thao tác của anh ta không dựa vào việc đưa vào hoạt động bình thường. Đều là dựa vào chơi một khoản lớn vào thời khắc mấu chốt.
Trái lại tiền mặt dự trữ, lượng tiền bạc hình thức quỹ nợ ngắn hạn rất nhiều!
Từ Huyền thản nhiên nói: “Ngài Đổng anh đừng cho rằng tôi đang đi hôi của của anh.”
“Con người của tôi luôn luôn công bằng công chính.”
“Chuyện của anh đúng là cần phải trả giá lớn như vậy.”
Hoàng Hà Xuyên bất đắc dĩ cười: “Tôi biết rồi bác sĩ Từ.”
Từ Huyền khẽ gật đầu, phân phó Tống Sở Sở: “Cô đi hái một quả trên cây mới trồng tới đây.”
“Nhớ kỹ, chọn quả nào có màu trắng nhất ấy.”
Hoàng Hà Xuyên không biết màu trắng nhất là có ý gì. Có điều đều đã tốn tận hai mươi tỷ rồi.
Nói vậy thứ Từ Huyền cho anh ta hẳn là không phải kém cỏi gì. Lúc này Tống Sở Sở đứng dậy, theo lối đi của nhân viên đi đến núi Tiểu Cô.
Rất nhanh, cô mang về một quả Ngọc.
Hơn nữa còn là dựa theo phân phó của Từ Huyền, hái xuống quả nào có giá trị thấp nhất. Trong màu trắng mang theo không ít tạp chất, không nhìn thấy một tia xanh lục nào.
Nhưng mà hai mắt Hoàng Hà Xuyên lại trợn to. Loại quả trong suốt như thế này, cả đời anh ta đều chưa bao giờ thấy qua nó.
Hoàng Hà Xuyên nuốt ngụm nước miếng: “Bác sĩ Từ, đây là... linh quả ư?”
Khi anh ta còn trẻ tốt xấu gì cũng theo sau sư phụ bước nửa chân vào thế giới huyền môn.
Tuy anh ta chưa thấy qua, nhưng mà có nghe qua một ít truyền thuyết.
Từ Huyền mỉm cười: “Không sai, chính là linh quả.”
“Loại linh quả này ngoại trừ chỗ của tôi ra, toàn thế giới không còn nơi nào khác có.”
Hắn nói rồi giơ một tay nhẹ nhàng vẽ trên không trung.
Toàn bộ quả Ngọc giống như bị một con dao vô hình trống rỗng cắt thành hai phần một lớn một nhỏ từ không trung. Bộ phận nhỏ chiếm khoảng chừng một phần năm.
Một bên khác tương đối lớn hơn, chiếm bốn phần năm!
Từ Huyền bảo Tống Sở Sở đặt phần nhỏ vào trong mâm và đưa cho Hoàng Hà Xuyên.
“Anh ăn nó đi, thứ anh thiếu trên người sẽ mọc ra trở lại.”
Hoàng Hà Xuyên không chút do dự cầm gần một nửa quả Ngọc bỏ vào trong miệng.
Ngay sau đó, đồng tử anh ta phóng đại.
Anh ta đột nhiên cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
“Tôi... tôi mọc ra...”
Trên khuôn mặt già nua của Hoàng Hà Xuyên nhất thời vui mừng như điên.
Sau đó hai hàng nước mắt đục ngầu chảy ra từ khóe mắt! Toàn thân run rẩy, kích động không thể kiềm chế được!
Anh ta chảy nước mắt nói lời cảm tạ với Từ Huyền: “Cảm ơn bác sĩ Từ! Cảm ơn bác sĩ Từ!”
Từ Huyền mở miệng: “Anh đừng nóng vội.”
Quả Ngọc, chỉ là khiến bộ phận bị tổn thương trên cơ thể vị này khôi phục.
Thế nhưng lấy trạng thái cơ thể bây giờ của anh ta, vẫn còn chưa có năng lực để chơi xếp hình. Hắn lại bảo Tống Sở Sở cầm cho anh ta một lọ [rượu gạo Thất Tuệ].
Đổ từ trong đó ra một chén nhỏ, chính là loại chén nhỏ để chứa rượu trắng, bảo Hoàng Hà Xuyên uống hết. Trong lúc nhất thời, Hoàng Hà Xuyên cũng cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận