Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 251 - Nhà anh xây trên Quỷ Môn Quan… (2)

“Khụ khụ.”
Tiền Huy giả vờ ho khan, nói lảng sang chuyện khác: “Bác sĩ Từ, vậy tôi nên làm gì bây giờ?”
“Cũng không thể cứ dăm ba bữa lại đụng trúng quỷ chứ...”
Từ Huyền mỉm cười: “Việc này đơn giản thôi.”
“Những thứ nọ tìm tới anh bởi vì anh là chủ nhân của mảnh đất kia.”
“Chỉ cần anh chuyển nhượng mảnh đất kia đi thì sẽ không còn chuyện gì nữa.”
Tiền Huy hé miệng muốn nói lại thôi. Hình như chuyện này không đơn giản lắm đâu...
Nhà tổ của ông được mua lại từ trăm năm trước. Vị trí cũng không tính là quá xa, vẫn còn nằm trong nội thành.
Cộng thêm mấy khu đất trống khác ở xung quanh, diện tích tổng thể lớn đến mức phóng đại! Mảnh đất có diện tích lớn trong thành phố thế này sẽ có giá trị dọa người tới mức nào? Nếu bán theo giá thị trường.
E rằng ít nhất cũng phải 3,4 tỷ mới có thể mua được! Vấn đề là...
Bây giờ bùng ra sự việc này rồi, ai còn dám mua nữa?
Ai chấp nhận mua mảnh đất này để về sau ngày nào cũng có âm hồn đi theo mình chứ? Chỉ sợ có bán phá giá, thậm chí tặng không thì người khác cũng chưa chắc dám mua!
Đúng lúc này. Trong đầu Tiền Huy chợt lóe linh quang, ông đột nhiên nghĩ đến một chủ ý tuyệt diệu.
Hai mắt ông tỏa sáng, nói với Từ Huyền: “Bác sĩ Từ có thể tính giúp tôi một chuyện được không?”
Từ Huyền gật đầu: “Anh cứ nói.”
Tiền Huy vội vàng nói: “Cậu xem giúp tôi, làm cách nào mới có thể bán được mảnh đất nhà tổ kia của tôi.”
“Chắc chắn giá cả rất ưu đãi, chỉ cần giá bằng 30% so với ban đầu, tức là 9 trăm triệu.”
“Không đúng không đúng, không cần 30% đâu, chỉ cần 10% thôi, 10% là bán đứt luôn!”
“Người nào chịu đưa 3 trăm triệu, tôi sẽ đồng ý bán mảnh đất này cho người đó!”
“Càng nhanh càng tốt!”
Từ Huyền gật đầu: “Có thể, chuyện này rất đơn giản.”
“Có thể tìm giúp anh ngay bây giờ.”
Tiền Huy sửng sốt: “Có thể tìm được nhanh như vậy ư? Người mua là ai thế?”
Từ Huyền mỉm cười chỉ vào mình: “Chính là tôi.”
Tiền Huy lập tức mừng rỡ: “Thật à?”
“Bác sĩ Từ, cậu đồng ý tiếp nhận vậy thì quá tốt rồi.”
“Xem như giúp lão Tiền tôi giải quyết được rắc rối lớn!”
Từ Huyền cười như không cười nhìn ông: “Có phải trong lòng anh đang nghĩ rằng”
“Liệu chuyện này có phải do tôi bịa ra để gài anh hay không?”
“Dù sao ban nãy tôi chỉ tùy tiện nói mấy câu, cũng không đưa được ra chứng cứ gì.”
“Anh sẽ phải tổn thất hơn mấy tỷ.”
Nét vui mừng trên mặt Tiền Huy tức khắc cứng đờ, kế đó ông nở nụ cười khổ.
“Nói thật, bác sĩ Từ, mới vừa rồi trong lòng tôi đúng là có lóe lên ý nghĩ này.”
“Chẳng qua lão Tiền tôi tốt xấu gì cũng lăn lộn trên giang hồ mấy chục năm rồi.”
“Cũng không phải kẻ ngu dốt không biết tốt xấu.”
“Đương nhiên tôi biết nên làm gì.”
“Phải rồi, bác sĩ Từ, còn một việc nhỏ nữa...”
Tiền Huy lại ấp a ấp úng: “Không biết bác sĩ Từ có... ặc, loại có thể trợ giúp sự nghiệp kia không?”
Không hiểu sao Tống Sở Sở ở bên cạnh nghe vậy thì có chút buồn cười.
Vị tổng giám đốc Tiền này vẫn tự hiểu rõ thực lực của bản thân. Biết cả đời mình tung hoành trên thương trường toàn nhờ bật hack!
Giờ đây sóng gió ập đến thì lập tức sợ hãi.
Từ Huyền mỉm cười gật đầu: “Có.”
Ánh mắt Tiền Huy sáng rỡ, thật sự có luôn?
Từ Huyền thản nhiên nói: “Có điều, sự nghiệp của bản thân anh vượt trội là nhờ vào ngoại lực cưỡng ép thúc đẩy.”
“Cho dù có dùng tới thì cùng lắm sự nghiệp của anh cũng chỉ duy trì ở mức tương đương với trước đây, thậm chí còn có thể hơi giảm xuống thấp hơn một chút.”
Hai mắt Tiền Huy tỏa sáng lấp lánh, gật đầu lia lịa: “Có thể có thể, vậy đã tốt lắm rồi.”
Đùa à, quy mô sự nghiệp trước đây của ông vốn rất lớn. Chẳng qua như vậy chính là phải khắc mệnh!
Hiện giờ không cần phải khắc mệnh nữa, chỉ cần tiêu chút tiền đã có thể mang lại hiệu quả không kém hơn bao nhiêu. Quả thực chính là kiếm lời lật bụng!
Từ Huyền ra hiệu bằng ánh mắt: “Anh qua bên kia, lấy mô hình thứ năm ở hàng thứ ba qua đây đi.”
Tiền Huy cầm mô hình chế tác bằng ngọc qua theo chỉ dẫn của Từ Huyền.
Ông nhìn món đồ trên tay, vẻ mặt đầy mê mang.
Cái này trông... giống một con vịt được nhân cách hoá, đội mũ phớt và đeo mắt kính tròn, mặc bộ vest hai hàng khuy ôm sát người.
Quan trọng nhất là nó chỉ mặc áo trên, còn phía dưới thì trống trơn, lộ cả cái mông ra ngoài...
Từ Huyền mỉm cười: “Anh đem cái này về bày ở chỗ dễ thấy nhất trong nhà.”
“Tôi cho anh thêm một tờ thuốc, anh mang theo bên mình.”
“Mỗi ngày nhìn hai thứ này nhiều một chút, có thể tăng cường khát vọng tài phú của anh.”
“Bất tri bất giác thay đổi, sự nghiệp sẽ có khởi sắc.”
Nói đoạn, hắn dùng giấy ghi chép vẽ ra hình con vịt giống hệt vậy rồi đưa cho Tiền Huy. Với độ tuổi của Tiền Huy, đương nhiên ông không biết đến thứ đồ chơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận