Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 672 - Gặp ma liên quan gì đến kiếm tiền?

“Chúng tôi ai làm việc người nấy, không quấy rầy lẫn nhau.”
“Bỗng bụng tôi khó chịu nên tôi đi vệ sinh một lát.”
“Nào ngờ gặp ngay anh ta trong toilet.”
“Lúc đó, tôi cũng không để ý, chỉ nghĩ anh ta đến toilet hút thuốc.”
“Sau đó, lúc tôi giải quyết êm xuôi đi ra ngoài, anh ta vẫn đang đóng cửa ở buồng bên cạnh. Tôi đã lên tiếng chào anh ta.”
[Còn Trẻ Đã Hói Đầu] nói đến đây, đột nhiên hơi thở trở nên gấp gáp.
Trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
“Ngàn vạn lần không nghĩ tới, lúc tôi vừa bước chân ra khỏi toilet lập tức trông thấy anh ta đang ở ngay bên ngoài, định tiến vào toilet...”
Nghe anh nói vậy, nhóm khán giả trong phòng live đều hít một ngụm khí lạnh.
Rất nhiều màn đạn bay ngang qua màn hình.
“Kịch bản này quá cmn quen thuộc. Ngẫm lại, dường như trước đó tôi từng xem trong phim kinh dị...”
“Má ơi, đây tuyệt đối là ác linh!”
[Còn Trẻ Đã Hói Đầu] nghĩ đến còn sợ, nói: “Không sợ nói ra cho mọi người nghe, lúc đó tôi thật sự cho rằng mình hoa mắt.”
“Con người tôi có lòng tò mò khá nặng.”
“Thế là sau khi đi ra, tôi lại không nhịn được đi vào đó lần nữa.”
“Khi ấy, người này đang đứng cạnh bồn tiểu.”
“Tôi quan sát buồng vệ sinh mới nãy một chút, phát hiện cửa mở, không có bất kỳ ai...”
“Lúc đó tôi thoáng mơ hồ, tưởng mình thật sự nhìn nhầm rồi. Sau đó, tôi nói đại hai câu với anh ta rồi một mình trở lại văn phòng.”
[Còn Trẻ Đã Hói Đầu] nói đến đây bỗng run giọng: “Không ngờ sau khi tôi trở về, lại nhìn thấy anh ta ở văn phòng...”
“Tôi nhớ rất rõ, lúc đó anh ta đang ngồi đối diện máy tính, sắc mặt u ám, hai tay gõ chữ.”
“Tôi lập tức sợ hết hồn, vô thức gọi anh ta.”
“Tôi vừa cất tiếng gọi đã hối hận ngay...”
“Anh ta quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm tôi, nhếch miệng cười với tôi.”
“Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ nụ cười u ám đó...”
“Sau đó, tôi kiên trì tiếp tục làm việc.”
“Bàn làm việc của anh ta ở phía sau tôi.”
“Suốt đêm, tôi đều cảm nhận được dường như có một đôi mắt nhìn tôi lom lom...”
Rất nhiều khán giả nhát gan trong phòng live, còn có không ít bạn nữ đều nghe đến run lẩy bẩy.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.”
“Hu hu, tôi sợ quá đi...”
“Bệnh hữu lầu trên, nếu sợ thì bạn có thể rời khỏi phòng live trước, lát nữa hẵng vào xem tiếp.”
“Không thể được, dù sợ nhưng tôi vẫn không nhịn nổi muốn xem...”
“Hiện tại, có một chàng trai mạnh mẽ lặng lẽ rút chân nhỏ vào trong chăn...”
“Móa, không phải đây là kịch bản phim kinh dị hả? Tình huống này không co giò chạy ngay đi, bệnh hữu còn ở lại chờ cái gì?”
[Còn Trẻ Đã Hói Đầu] nhìn thấy màn đạn này, đau khổ nói: “Tôi cũng muốn chạy lắm, nhưng tôi không dám...”
“Trong tình huống như vậy, sao tôi dám động đậy chứ...”
“Ít nhất trong văn phòng còn có đèn.”
“Đi ra ngoài mọi thứ đen sì sì, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì...”
“Huống chi tên kia còn đang ở sau lưng nhìn chằm chằm tôi...”
Các khán giả khác tưởng tượng mình vào hoàn cảnh [Còn Trẻ Đã Hói Đầu] cũng tê dại da đầu. Phát màn đạn hỏi thăm tới tấp.
“Sau đó thì sao? [Trừng mắt.jpg]”
“Vậy mịa nóa chứ không phải là đưa người ta vào ngõ cụt à...”
“Bệnh hữu, sau đó anh còn sống không? [Hoảng sợ.jpg]”
[Còn Trẻ Đã Hói Đầu] đọc được bình luận trên màn hình cũng cạn lời.
Anh vui vẻ nói: “May mà lát sau chú bảo vệ đến đuổi chúng tôi về.”
“Tôi vội vàng theo chú bảo vệ chuồn đi rồi chạy về ký túc xá.”
“Cả đêm hôm qua, tôi ngủ mà không dám tắt đèn luôn...”
“Đến giờ, tôi vẫn chưa dám tới phòng làm việc.”
“Mới nãy tôi còn đang định xin lãnh đạo cho nghỉ phép. Sau đó, tiện tay kết nối với bác sĩ Từ...”
“Bác sĩ Từ, anh có thể nói tôi biết hiện giờ có chuyện gì xảy ra không?”
“Tôi xem trong phim kinh dị, bình thường ai gặp phải chuyện này đều không sống nổi mấy ngày...”
Nhóm khán giả trong phòng live nghe thấy vậy, vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn.
Tuy trước đây có người trong số họ đã từng xem Từ Huyền đối phó hồn ma. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên họ gặp loại hình giống như oán linh này.
Điều quan trọng hơn là [Còn Trẻ Đã Hói Đầu] tạo ra bầu không khí thật sự rất đúng lúc, làm tim họ đập thình thịch dồn dập.
Từ Huyền nhàn nhã nói: “Bệnh hữu, thời gian gần đây, anh quả thật tương đối nguy hiểm.”
“Nếu không có gì bất ngờ, rất có thể trong mấy ngày nay anh sẽ chết bất đắc kỳ tử.”
Vô số khán giả trong phòng live kinh ngạc hô lên.
“Đệch mụ! Đúng là toang rồi ông giáo ạ. Đây mọe nó là ác linh hung ác gì đó kìa...”
“Hu, mẹ tôi mới mắng tôi, hỏi tôi phát điên cái gì mà tự dưng ban ngày ban mặt đi bật hết đèn trong nhà cho sáng trưng.”
[Còn Trẻ Đã Hói Đầu] cũng ngây ngẩn cả người.
Lông tóc toàn thân đều dựng đứng cả lên.
Anh run lẩy bẩy nói: “Bác sĩ Từ, tôi không muốn ngoẻo đâu... Cầu xin anh mau cứu tôi với.”
Từ Huyền cười nhạt: “Bệnh hữu, anh yên tâm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận