Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 135 - Từ trâu bò xã hội biến thành phú nhị đại là trải nghiệm dư thế lào? (2)

“Cũng may, lúc đó tâm tư của anh đều đặt trên việc học nên sơ ý không nghĩ nhiều, do đó cũng không nhận ra.”
“Sau này, ba mẹ anh càng ngày càng giàu, bắt đầu thu hút được rất nhiều người hỗ trợ, vậy nên mọi chuyện cũng đơn giản hơn rất nhiều, ngày càng ít sơ hở.”
Anh ta thầm suy nghĩ kỹ lại một chút trong lòng, lúc ấy đúng là có chuyện như vậy.
Có đến mấy lần, anh ta cũng không thể nói rõ tại sao, nhưng anh ta cứ cảm thấy có gì đó là lạ. Chẳng qua là hồi đó vốn chả hề nghĩ tới phương diện này.
Lúc này đây được Từ Huyền chỉ ra vấn đề, cả người anh ta đều không còn gì để nói.
Không phải chỉ là muốn anh ta học tập cho giỏi thôi sao. Có cần phải liều mạng tới vậy không......
Khán giả trong phòng live cũng cạn lời.
“Tuyệt cả là vời, bậc phụ huynh này cũng khổ tâm quá rồi......”
“Tui nghe tới muốn ngáo luôn, vậy mà trong lúc nhất thời không biết nên chế giễu anh ta, hay là ghen tị với anh ta đây.”
“Giờ này, một con đỗ nghèo khỉ lại rớt nước mắt ghen tị.”
“Không phải đâu, bác sĩ Từ, tôi có một nghi vấn.”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] đột nhiên phát hiện sơ hở trong lời nói của Từ Huyền.
Anh ta nhíu mày nói: “Nếu như theo cách nói của bác sĩ Từ, vậy ba mẹ tôi hẳn là phải tiết lộ sự thật cho tôi sau khi tôi thi lên đại học chứ.”
“Tệ tới đâu đi nữa, dẫu sợ tôi không chăm chỉ học đại học, thì dù gì họ cũng nên nói với tôi khi tôi tốt nghiệp đại học nhỉ?”
“Đâu cần phải giấu tôi tới tận bây giờ?”
“Thế, rốt cuộc muốn giấu tôi tới khi nào đây?”
Trên mặt Từ Huyền lộ ra nụ cười kỳ quái: “Chuyện này ấy à. Chủ yếu là vì...... họ quen rồi.”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] ngơ ngác: “Gì cơ?”
Từ Huyền nói: “Ba mẹ anh là kiểu người có tư tưởng tương đối bảo thủ.”
“Vất vả lắm mới tạo dựng được một phần gia nghiệp, vì vậy họ muốn để anh tiếp quản công việc và kế thừa sự nghiệp của họ.”
“Bọn họ vẫn khá hiểu rõ con trai mình là anh.”
“Nếu như anh biết bọn họ có tiền, khẳng định anh sẽ không làm việc đàng hoàng, mà ngày nào cũng sống mơ mơ màng màng, tiêu sái khắp nơi.”
“Vậy là đành dứt khoát giấu diếm anh luôn.”
“Để cho anh học được nhiều nền tảng ở công ty và nắm được cách nguyên tắc vận hành ở các bộ phận một chút.”
“Tương lai có thể quản lý tốt phần của hai người họ.”
“Về phần bản thân ba mẹ anh ấy mà......”
Từ Huyền cười nói: “Dù sao hiện giờ hai người bọn họ cũng xem như đã về hưu một nửa rồi.”
“Giả vờ làm người bình thường cũng không ảnh hưởng gì mấy tới họ.”
“Có thể nhìn thấy con trai cố gắng phấn đấu, bọn họ cảm thấy rất có ý nghĩa.”
“Còn giống như dưỡng thành niềm vui thú.”
Sắc mặt [Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] sa sầm. Chuyện này con mịa nó chứ thú vị chỗ nào hả...
Anh ta hạn hán lời, nói: “Bác sĩ Từ, vậy tôi trải qua những ngày thảm hại ở công ty như vậy cũng là do ba mẹ tôi muốn thử thách tôi à?”
Từ Huyền cười tủm tỉm: “Thế thì không phải.”
“Ba mẹ anh cũng không phải bị bệnh tâm thần.”
“Tuy rằng bọn họ không nói cho anh biết chuyện trong nhà có tiền, nhưng cũng không muốn cố tình để cho anh chịu khổ như vậy.”
“Anh bị người ta khi dễ ở công ty là chủ ý của tổng giám đốc đương nhiệm ở công ty.”
“Thân là nhà quản lý chuyên nghiệp, đương nhiên ông ta không muốn để vị thái tử như anh cướp đi vị trí của ông ta.”
“Ngặt nỗi ba mẹ anh là đại cổ đông, ông ta cũng không có cách nào.”
“Chỉ có thể âm thầm sai khiến người ta nhắm vào anh, để anh ở công ty không thoải mái, không muốn tiếp tục trụ lại nữa.”
“Nhưng bản thân ông ta lại không ra mặt, thậm chí còn để lại cho anh ấn tượng tương đối tốt nữa.”
“Thật ra, ông ta vẫn còn một loạt kế hoạch đằng sau.”
“Chẳng hạn như không lâu nữa sẽ có một nhân viên lâu năm có quan hệ không tệ với anh muốn lôi kéo anh ra ngoài lập nghiệp.”
“Hơn nữa, điều kiện sẽ làm cho anh hết sức động lòng!”
“Tóm lại, chỉ cần anh không nghĩ tới chuyện tiếp quản công ty, ông ta sẽ có thể tiếp tục lấy thân phận người quản lý chuyên nghiệp nắm giữ công ty.”
[Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] và đông đảo bạn xem live, đều nghe tới bó tay.com luôn.
Đây quả là không hợp lẽ thường mà!
Nếu như không phải Từ Huyền nói ra, ai có thể mợ nó nghĩ tới nổi.
Một tổng giám đốc công ty vài tỷ ngày nào cũng cố ý nhắm vào một nhân viên nhỏ bé...
Trong lúc nhất thời, đầu óc của [Tiểu Cương Cố Lên Nhoa] loạn cào cào, chính anh ta cũng không biết nói gì.
Đột nhiên, anh ta xoa mồ hôi lạnh trên trán, lộ ra một tia may mắn.
“Nguy hiểm thật!”
“May mà tôi không đi theo bà cô kia.”
“Nếu không đã bị lừa rồi!”
Khán giả xem live trong phòng live nghe thấy câu nói này của anh ta, phút chốc đều cảm thấy có quá nhiều điều muốn khịa, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận