Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 618 - Nghe tôi, đừng ngừng xe, cứ chạy thẳng qua!

Thời gian quy định trên hợp đồng ban đầu vốn đã cực kỳ khắt khe.
Nếu muốn xong sớm, hơn nữa còn phải đảm bảo chất lượng công trình, e rằng chỉ có liều mạng thêm người, thêm máy móc và làm liên tục ngày đêm không nghỉ mới đáp ứng được... Cho dù hoàn thành trước thời hạn, có lẽ cũng không lấy được mấy chai...
Sau khi ký xong hợp đồng, thời gian đã không còn sớm, sắc trời hơi sụp tối. Từ Huyền từ chối khéo lời mời “giao lưu tình cảm” của nhóm người và rời khỏi công ty Huy Hoành.
Vì trời vẫn chưa quá tối, lại đang trong nhà nên Từ Huyền không dùng đến phương tiện đặc biệt gì.
Hắn bắt taxi, định trở về phòng tư vấn.
Sau khi Từ Huyền lên xe, tài xế taxi liên tục quan sát hắn. Lát sau, rốt cuộc không nhịn được nữa.
“Ngài... Ngài là bác sĩ Từ đúng không?”
Từ Huyền mỉm cười: “Chính là tôi.”
“Bác sĩ Từ, tôi là fans của ngài đấy!”
“Ha ha, không ngờ có ngày tôi có thể đón và chở ngài ngồi xe tôi.”
Tài xế kích động hẳn lên, lúc này bèn luyên thuyên không dứt.
“Bác sĩ Từ, tôi rất thích xem livestream của cậu, xem không sót lần nào luôn đó.”
Từ Huyền không ngắt lời anh ta, khá hăng hái lắng nghe.
“Phải rồi, bác sĩ Từ, tôi có chuyện muốn nhờ cậu tư vấn một chút.”
Thái độ của tài xế taxi bỗng dưng trở nên hơi nhăn nhó: “Gần đây, có thể do tuổi tác đã cao.”
“Trên phương diện kia... tôi đột nhiên có chút lực bất tòng tâm.”
“Chỗ cậu có thuốc gì cho chuyện đó không?”
Từ Huyền mỉm cười: “Nếu tôi nói chuyện này không liên quan gì đến tuổi tác của anh thì sao?”
Tài xế tò mò hỏi: “Vậy là do nguyên nhân gì?”
Đúng lúc này, một cảnh sát giao thông bất ngờ xuất hiện phía trước, cầm theo dụng cụ gì đó gắn trên điện thoại và giơ tay ra hiệu dừng xe. Hình như đang kiểm tra nồng độ rượu.
Tài xế taxi cũng giảm tốc độ xe, chuẩn bị tấp vào lề.
Đột nhiên, Từ Huyền lên tiếng.
“Đừng ngừng xe, cứ chạy qua luôn đi.”
“Bác sĩ Từ, cậu nói gì?”
Tài xế taxi lập tức bối rối: “Chạy... chạy qua luôn?”
Tài xế taxi nhất thời hơi mờ mịt.
Nếu người khác bảo anh ta làm chuyện như vậy, có lẽ anh ta sẽ cho rằng đầu óc đối phương có vấn đề.
Anh ta không uống rượu, bỏ chạy ngay trước mặt cảnh sát giao thông làm gì?
Chẳng phải đây chính là hành động rảnh rỗi sinh nông nỗi đấy à?
Nhưng thân là fan của Từ Huyền, đương nhiên anh ta biết Từ Huyền không phải loại người có tính cách thích gây chuyện thị phi. Giữa lúc thiên thần và ác quỷ trong lòng tài xế đang giao chiến.
Cảnh sát giao thông đã tiến vài bước qua và chặn phía trước chiếc xe này.
Nếu còn tiếp tục chạy về phía trước, vậy thì không chỉ đơn giản là bỏ chạy mà chính là giết người! Hơn nữa còn là tấn công cảnh sát! Tài xế buộc phải đạp mạnh phanh để tránh phát sinh sự cố.
Cảnh sát giao thông hùng hùng hổ hổ đi tới gõ cửa kính xe.
Tài xế taxi tức tốc hạ cửa xe xuống, ngay sau đó, anh ta nghe thấy cảnh sát giao thông kia quát lớn: “Chạy nhanh vậy làm gì, vội đi đầu thai hả!”
“Thật ngại quá! Đồng chí cảnh sát, xin lỗi xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý.”
Tài xế taxi cười làm lành, cũng không dám quăng trách nhiệm lên người Từ Huyền.
Cảnh sát giao thông hừ lạnh, lấy máy kiểm tra nồng độ cồn ra rồi dí vào mặt tài xế từ cửa sổ xe.
“Thổi một hơi vào xem anh có uống rượu không.”
Tài xế taxi đang định ngoan ngoãn thổi một hơi thì nghe Từ Huyền bên cạnh lờ mờ nói.
“Đừng thổi.”
Tài xế taxi ngơ ngác nhìn Từ Huyền.
Chỉ thấy Từ Huyền hết sức bình tĩnh, không có chút dáng vẻ nói đùa.
Đầu óc tài xế trống rỗng: “Bác sĩ Từ, anh ta... anh ta là cảnh sát đó.”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Nghe tôi đi, không sai đâu.”
Tài xế taxi nhìn khuôn mặt Từ Huyền, bất giác dâng lên cảm giác tin tưởng khó hiểu.
Anh ta quyết định dứt khoát trong lòng, không thèm quan tâm gì nữa, quay sang lắc đầu với cảnh sát giao thông bên cạnh, nói: “Tôi không thổi đâu.”
Cảnh sát giao thông nhíu mày, quát lớn: “Anh nhất quyết không thổi hả? Tôi nhắc nhở anh, cố ý chống đối cảnh sát giao thông thi hành công vụ, hậu quả rất nghiêm trọng đấy.”
Nói rồi, anh ta còn giơ bộ đàm trong tay lên, trông như định một lời không hợp sẽ gọi người đến ngay.
Tài xế taxi lập tức căng thẳng hơn, nhìn Từ Huyền rồi lại cắn răng nói: “Tôi không thổi.”
“Hừ!”
Cảnh sát giao thông đầu tiên là bày ra vẻ mặt nghiêm túc, sau đó bỗng dưng không nhịn được xua tay.
“Không thổi thì đi nhanh lên, đừng ảnh hưởng tôi làm việc.”
Tài xế taxi ngây ngẩn cả người, vô thức hỏi: “Cái gì?”
Cảnh sát giao thông không để ý đến anh ta nữa, đi thẳng ra xa.
Tài xế taxi ngây ngốc.
Đến tận lúc này, anh ta vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Anh ta xoa đầu, nghi ngờ hỏi: “Bác sĩ Từ, tôi không chịu thổi hơi mà đồng chí cảnh sát giao thông cứ thế cho tôi đi à?”
“Không lập biên bản, không phạt tiền, cũng không giữ tôi lại, áp giải tôi đi luôn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận