Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 1041 - Chân tướng phức tạp đến thế ư (1)

Vương Giai nghe nói như thế, nhất thời sửng sốt.
Sắc mặt cô có chút cổ quái nói: “Bác sĩ Từ, không phải anh bảo tôi nhận đồ của bọn họ xong rồi chặn bọn họ đấy chứ...”
Cô lắc đầu liên tục: “Tôi không phải người như thế đâu...”
Từ Huyền khẽ bật cười: “Cô suy nghĩ nhiều rồi.”
“Những lời này, thật ra thì chỉ là lời nói đầu môi chót lưỡi thôi.”
“Mấy thứ kia, cô căn bản là không lấy được đâu.”
Vương Giai sửng sốt: “Gì cơ?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Nếu như cô chấp nhận mối quan hệ ấy.”
“Đúng là họ sẽ mua cho cô một chiếc xe.”
“Có điều chiếc xe ấy cũng không có đứng tên của cô.”
“Chỉ là tạm thời cho cô lái thôi.”
“Về phần sau đó, khó mà nói...”
“Còn phòng ở ấy hả, bây giờ cô còn chưa kết hôn, đương nhiên sẽ không mua cho cô rồi.”
Vương Giai nghe xong thì không thấy tức giận nữa, chỉ là có chút cạn lời.
“Nếu bọn họ muốn nhận tôi thì sao lại phải gạt tôi như thế chứ? Là vì cái gì vậy?”
“Coi tôi là đồ ngu à?”
Từ Huyền cười nhạt: “Vì thận của cô đó.”
Vương Giai sửng sốt: “Gì cơ?”
Từ Huyền sâu kín nói: “Sau khi cô đồng ý nhận bọn họ rồi, đúng là bọn họ sẽ biểu hiện là đối xử rất tốt với cô.”
“Nhất là cái người anh trai kia của cô, càng đối xử với cô thân thiết không gì sánh được.”
“Đáng tiếc...”
“Sau một khoảng thời gian, người anh trai kia của cô sẽ đi kiểm tra sức khỏe và ‘ngẫu nhiên phát hiện’ công năng của hai quả thận bị mất.”
“Cần phải thay thận ngay lập tức.”
“Bằng không chắc chắn sẽ chết trong khoảng thời gian ngắn!”
“Đến lúc đó cha mẹ ruột của cô đi kiểm tra độ tương thích với anh trai cô, kết quả là không xứng.”
“Vì vậy trong cơn tuyệt vọng, bọn họ sẽ quỳ xuống khóc cầu cô cho anh trai cô một quả thận.”
“Chỉ muốn cô nguyện ý, tất cả gia sản của bọn họ đều sẽ để lại cho cô.”
Từ Huyền nói đến đây, cười như không cười nói: “Cô nghĩ mình có mềm lòng đáp ứng bọn họ không đây?”
“Một khi cô thực sự đáp ứng rồi.”
“Đến lúc đó chờ cô cho đi một quả thận rồi, bọn họ sẽ lập tức đổi ý.”
“Sau khi cô làm phẫu thuật lấy thận xong, bọn họ lại đột nhiên biến mất hoàn toàn trước mắt cô.”
“Ừm, cũng bao gồm cả người anh trai bị suy kiệt thận kia của cô nữa...”
“Cô đánh điện thoại bọn họ, mọi số điện thoại đều biến thành số không tồn tại.”
“Chỗ ở của bọn họ cũng đều trống rỗng không còn gì...”
“Thậm chí ngay cả chiếc xe đưa cho cô cũng bị lái đi.”
Vương Giai nghe thế thì há to mồm, mắt chữ A mồm chữ O.
Một lát sau, cô tức đến đỏ cả mặt!
“Đây... đây là loại người gì thế!”
“Làm nửa ngày, đánh bài cảm tình, chỉ vì lừa gạt một quả thận của tôi ư?”
Tuy cô không có thực sự bị lừa.
Nhưng mà nghĩ đến thao tác của người một nhà này, cô vẫn cảm thấy buồn nôn giống như nuốt phải con ruồi vậy!
Từ Huyền gật đầu: “Cô nói không sai, bọn họ đánh bài cảm tình chính là vì lừa gạt một quả thận của cô.”
Vương Giai nghiến răng nghiến lợi nói: “Bác sĩ Từ, người một nhà đó có phải bị điên không thế?”
“Năm đó đánh mất tôi còn còn chưa tính.”
“Hiện tại tôi trưởng thành, lại còn quay về lừa tôi lần nữa?”
“Đời trước tôi nợ bọn họ gì à?”
“Cho dù có trọng nam khinh nữ cũng không quá đáng như thế đi?”
Cô nói rồi suýt nữa thì tức xỉu.
Ngược lại không phải là vì tiền.
Chỉ là bị cha mẹ ruột đối xử như thế, có chút nghẹn khuất!
Từ Huyền cười nhạt: “Không phải bọn họ trọng nam khinh nữ.”
Vương Giai nhìn Từ Huyền đầy khó tin: “Đều như vậy rồi mà vẫn không tính là trọng nam khinh nữ á?”
Từ Huyền ung dung nói: “Cô căn bản là không phải con gái ruột của bọn họ, trọng nam khinh nữ ở đâu ra?”
Vương Giai sửng sốt: “Hả? Từ đã, không đúng bác sĩ Từ.”
“Tuy người nhà này khốn nạn, có điều tôi đúng là con ruột của bọn họ.”
“Lúc đó khi bọn họ đến nhận thân, tôi thấy dáng vẻ của bọn họ hoàn toàn không giống tôi chút nào, không tin tưởng cho lắm.”
“Cho nên bọn họ kéo tôi đi trung tâm để kiểm tra giám định.”
“Kết quả xác suất thân sinh là 99.99%.”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Xác suất đương nhiên là 99.99%.”
“Bởi vì mẫu kiểm tra bị thay thế rồi...”
“Thứ được dùng chính là con trai của bản thân bọn họ.”
Vương Giai lại lắc đầu: “Không có khả năng! Lúc đó tôi cũng đích thân đi theo xem mà.”
“Tự nhổ tóc rồi cất vào trong bình đưa cho nhân viên công tác.”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Cô đã quên rằng còn có một khả năng, chính là nhân viên công tác tự đổi mẫu...”
Vương Giai sửng sốt: “Cha mẹ ruột của tôi... Không đúng, là một nhà khốn nạn kia đã mua chuộc bọn họ ư?”
Từ Huyền lắc đầu: “Mua chuộc thì đúng là có, chẳng qua lấy năng lượng của bọn họ còn chưa đủ tư cách...”
“Huống hồ cô cũng không suy nghĩ xem, nếu như bọn họ đều nguyện ý dùng tiền để thu mua nhân viên công tác, tại sao một chút tiền thôi mà cũng không nỡ cho cô chứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận