Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 310 - Trà thần tiên và thanh danh của Từ Huyền (2)

Tiền Huy cười ha hả, nói: “Bác sĩ Từ, vị này là Tôn Đại Trung, ông chủ Tôn.”
Tôn Đại Trung vội gật đầu chào lại Từ Huyền: “Chào cậu, bác sĩ Từ.”
Đến Tống Sở Sở ở bên cạnh cũng đã nhìn ra.
Hình như vị ông chủ Tôn này có chút sợ Từ Huyền.
Từ Huyền mỉm cười: “Ông chủ Tôn không cần căng thẳng như vậy.”
Hắn vừa thốt ra câu ấy, trên mặt Tôn Đại Trung lập tức lộ ra vẻ xấu hổ. Tôn Đại Trung vội vàng nói: “Tôi không căng thẳng.”
Tiền Huy không khỏi cười há há: “Bác sĩ Từ, để tôi kể cậu nghe có chuyện gì nhé.”
“Nói ra thì cũng buồn cười.”
“Trước đó, cả tôi và lão Hoàng đều khuyên lão Tôn đến tìm cậu.”
“Kết quả, mặc kệ hai chúng tôi khuyên anh ấy thế nào, anh ấy đều đánh chết cũng không chịu đến.”
“Anh ấy nói rằng cậu quá tham!”
“Anh ấy cảm thấy cậu chỉ lừa một trận đã khiến cho Hoàng Hâm quyên tặng toàn bộ tài sản của mình.”
“Rồi lại tùy tiện bịp thêm vài câu đã làm tôi bán núi Tiểu Cô cho cậu với giá cực thấp.”
“Trong lòng anh ấy có chút sợ hãi.”
“Sợ sau khi gặp cậu sẽ bị cậu lừa gạt một phen, khó giữ được tài sản.”
Tôn Đại Trung lập tức càng thêm xấu hổ, chỉ cười ngượng chứ không nói lời nào.
Từ Huyền cũng dở khóc dở cười.
Đúng là người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ như thế.
Ai cũng sẽ cảm thấy Từ Huyền chẳng những cắn một khối thịt lớn trên người Hoàng Hâm và Tiền Huy xuống, còn lừa bọn họ tin tưởng hắn không một chút nghi ngờ.
Tống Sở Sở cạnh đó tò mò xen vào: “Vậy sao bây giờ ông lại đồng ý?”
Tiền Huy không nhịn được nhếch miệng cười: “Đương nhiên là vì bác sĩ Từ rất có bản lĩnh rồi.”
“Bác sĩ Từ, đoạn video giữa cậu và Ngô Hư Tử kia đã lan rộng trong vòng tròn của chúng tôi.”
“Vốn dĩ vài năm nay, mỗi khi lão Tôn có việc đều sẽ thỉnh giáo vị Ngô Bán Tiên kia.”
“Bây giờ anh ấy biết bản lĩnh của bác sĩ Từ cậu thì tức tốc nhờ tôi dẫn mình tới tìm cậu.”
Vòng tròn phú hào đỉnh cấp trong thành phố vốn không lớn lắm.
Huống chi, e rằng không chỉ riêng gì vài vị phú hào yêu thích huyền học thế này. Chỉ cần một người biết rồi truyền đi một vòng, chẳng mấy chốc tất cả mọi người cũng sẽ biết hết.
Tôn Đại Trung bên cạnh cười lúng túng. Ông vốn không định nói những chuyện này.
Bất đắc dĩ, Tiền Huy bảo với ông rằng đừng nên giấu Từ Huyền bất cứ chuyện gì, có muốn cũng không giấu được. Thế nên lúc này đây ông khá ngượng nghịu khi đối mặt với Từ Huyền.
May mà Từ Huyền không hề làm khó ông, thái độ vẫn rất tốt.
“Vậy, ngài Tôn, anh có gì không thoải mái và cần tôi hỗ trợ thế?”
Vẻ mặt Tôn Đại Trung bất đắc dĩ: “Bác sĩ Từ, là thế này.”
“Thể chất của tôi có chút đặc biệt.”
“Giống lão Tiền lúc trước ấy, dễ chọc phải mấy thứ bẩn thỉu.”
“Cứ cách một khoảng thời gian đều dễ dàng trúng chiêu, nhất định phải gấp gáp tìm đại sư loại bỏ mấy thứ này giúp tôi.”
“Hai ngày nay, tôi phát hiện mình lại trúng chiêu nữa rồi.”
“Cho nên chỉ có thể nhờ bác sĩ ngài ra tay.”
Từ Huyền nghe ông nói vậy, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ kỳ quái.
Tôn Đại Trung thấy biểu cảm của Từ Huyền thì không khỏi trở nên căng thẳng: “Bác sĩ Từ, sao thế?”
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: “Không có gì.”
“Tôi chỉ muốn hỏi anh một vấn đề.”
Từ Huyền cười như không cười, nói: “Sao anh có thể xác định anh đã chọc phải mấy thứ bẩn thỉu?”
Tôn Đại Trung nghe xong, lúc này mới lấy một sợi dây chuyền có hình dạng kỳ quái từ trên cổ xuống với thái độ trân trọng. Ông nâng dây chuyền bằng hai lòng bàn tay, đưa ra cho Từ Huyền xem.
“Bác sĩ Từ, tôi biết được toàn bộ là nhờ vào pháp khí này.”
Tống Sở Sở và Tiền Huy đều tò mò ghé mắt sang nhìn.
Thứ này thoạt nhìn hệt như phần đầu của một động vật nhỏ nào đó. Tôn Đại Trung giải thích: “Đây là đầu của Hoàng tiên con.”
“Lúc trước, vị Ngô đại sư kia nói con hoàng tiên này bẩm sinh có thể nhìn thấy âm hồn.”
“Pháp khí này được chế tạo bằng cách biến một con Hoàng tiên (con chồn) vừa ra đời thành thiên thi, sau đó đem đi khai quang.”
“Tôi đã chi số tiền rất lớn mới thỉnh pháp khí này về được.”
“Mỗi ngày đeo trên người, chỉ cần cảm thấy đầu của nó bắt đầu nóng lên thì biết ngay nó đang hiển linh để nhắc nhở tôi đã chọc tới mấy thứ bẩn thỉu.
Nét mặt Từ Huyền có chút vi diệu. “Có phải lão còn nói với anh rằng thứ này không thể chạm vào lửa và nước không?”
Hai mắt Tôn Đại Trung lập tức sáng lên: “Đúng đúng! Đúng là có nói vậy.”
“Cho nên tôi đều sẽ tháo nó xuống lúc tắm rửa mỗi ngày.”
“Không dám để nó dính nước, nếu không sẽ có thể mất đi hiệu lực.”
“Mỗi lần thứ này nóng lên, hay chính là hiển linh, tôi sẽ vội vã đi tìm và nhờ Ngô đại sư đuổi mấy thứ bẩn thỉu đi giúp tôi.”
“Hơn nữa, sau khi pháp khí này hiển linh thì cần phải đưa cho đại sư khai quang lần nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận