Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 144 - Một bộ phận của cô ấy, vẫn còn ở lại bên trong căn phòng này (1)

“Em thật sự không có giả vờ bị bệnh để lừa dối ba em!”
“Cứ mỗi lần em đọc sách vượt quá một giờ thì đầu em lại bắt đầu đau.”
“Còn sẽ có âm thanh kỳ quái vang lên ở trong đầu nữa.”
Từ Huyền gật đầu, nhìn Lưu Quang Hiển bên cạnh.
“Anh Lưu, anh mỗi lần chỉ là ở phụ đạo con gái học tập một thời gian, sẽ bắt đầu đau đầu phải không?”
Vẻ mặt Lưu Quang Hiển buồn bực gật đầu: “Không sai, chính là như vậy.”
“Hơn nữa còn chỉ bắt đầu đau đầu khi hướng dẫn con tôi học tập.”
“Thật là kỳ quái!”
“Bác sĩ Từ, nguyên nhân dẫn đến bệnh đau đầu của chúng tôi là gì thế?”
“Vừa nãy anh còn nói căn phòng này đã từng xảy ra án mạng, chuyện đó với chuyện đầu tôi bị đau có quan hệ gì à?”
Từ Huyền thản nhiên nói: “Quả thật là có quan hệ.”
“Anh Lưu, lúc anh mua phòng, có phải chủ phòng là một cặp vợ chồng không?”
“Bọn họ nói với anh rằng, con gái của bọn hắn mất tích, tìm rất lâu rồi cũng không có tìm được.”
“Cho nên bọn họ muốn bán phòng xuất ngoại, rời khỏi hoàn cảnh khiến bọn họ cảm thấy khổ sở.”
Lưu Quang Hiển nhịn xuống sự chấn động trong lòng, gật đầu xác nhận: “Đúng, bọn họ có nói như vậy.”
Từ Huyền nói: “Vậy thì đúng rồi.”
“Người chết này, chính là con gái của bọn họ!”
“Ban đầu một nhà ba người bọn họ chung sống trong căn phòng này.”
“Đôi vợ chồng ấy giống như anh, cũng khá là quan tâm đến việc học của con gái mình.”
“Có điều tính tình của cặp vợ chồng ấy không được tốt cho lắm.”
“Phương thức quan tâm con gái của bọn họ cũng hơi có chút tàn bạo.”
“Bình thường không đánh thì là mắng.”
“Có một lần, điểm thi của con gái bọn họ không được tốt cho lắm.”
“Cho nên bị bố của cô ấy không cẩn thận đánh chết.”
“Ừm, nơi cô bé kia bị bố mình đánh chết, chính là căn phòng mà con gái anh đang ở bây giờ.”
“Trời đất ~”
Lưu Quang Hiển nhất thời hít sâu một hơi.
Cô gái nhỏ ở bên cạnh nghe mà lạnh run, khắp khuôn mặt toàn là vẻ hoảng sợ.
Giọng điệu Từ Huyền không nhanh không chậm, tiếp tục nói: “Hai vợ chồng này, bấy giờ cũng sợ hãi.”
“Bọn họ chỉ có thể nói với bên ngoài là con trẻ bỏ nhà ra đi.”
“Sau đó vội vàng bán phòng ở đi, trốn đến vùng đất khác.”
Lưu Quang Hiển không nhịn được nói: “Vậy nguyên nhân khiến cha con tôi đều đau đầu là...”
Từ Huyền thở dài nói: “Không sai, chính là nguyên nhân mà anh đang nghĩ đến đó.”
“Khả năng con gái của vợ chồng chủ phòng trước còn có một số bộ phận vẫn còn ở lại trong căn phòng này.”
“Hơn nữa nó còn sinh ra ảnh hưởng với hai cha con anh.”
“Nhất là lúc anh ép con gái mình học hành.”
“Chỉ là các anh nhìn không thấy mà thôi.”
Lưu Quang nghe thấy những lời này của Từ Huyền, nhất thời tê cả da đầu.
Con gái của anh ta ở bên cạnh nắm áo cha mình, nức nở nói: “Ba ơi, con sợ...”
“Con gái ngoan đừng sợ, có ba ở đây.”
Lưu Quang Hiển sờ đầu của con gái, trấn an cô bé.
Anh ta cười khổ: “Bác sĩ Từ, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lúc nhất thời tôi cũng không biết phải làm sao cho đúng nữa.”
Từ Huyền mỉm cười nói: “Anh đừng vội.”
“Đương nhiên sẽ có người chuyên nghiệp đến giải quyết phiền phức.”
“À, bây giờ bọn họ tới rồi này.”
Ngay khi Từ Huyền vừa dứt lời, bên ngoài cùng lúc đó vang lên tiếng chuông cửa. Lưu Quang Hiển đi qua, mở cửa vừa nhìn thì giật mình.
Bên ngoài thế mà lại là mấy người cảnh sát... Anh ta không khỏi liếc nhìn Từ Huyền.
Động tác này cũng quá cấp tốc đi...
Người dẫn đội trong mấy cảnh sát cũng là người quen biết cũ của Từ Huyền - cảnh sát Vương.
“Bác sĩ Từ!”
Sau khi cảnh sát Vương thấy Từ Huyền thì vội vàng tiến lên bắt chuyện.
Anh ấy vội vàng hỏi: “Bác sĩ Từ, vừa nãy là anh báo cảnh sát, nói nơi này có án giết người đúng không?”
“Tình huống cụ thể là như thế nào? Có thể nói với tôi một chút không?”
Từ Huyền lắc đầu: “Anh đừng vội, anh Lưu này mới là chủ phòng nơi đây.”
“Tình huống cụ thể, chốc nữa tôi sẽ nói rõ chi tiết với anh.”
“Chỉ là có một việc, cần các anh phải trợ giúp một phen.”
Cảnh sát Vương nói: “Anh nói đi, chỉ cần chúng tôi có thể làm được.”
Từ Huyền nhìn Lưu Quang Hiển: “Anh Lưu, cảnh tượng lát nữa có thể có chút... không thích hợp cho trẻ con nhìn thấy…”
“Tốt nhất vẫn là nên để cho mấy vị cảnh sát dẫn con gái anh rời khỏi nơi này trước.”
Lưu Quang Hiển không chút do dự nói: “Vậy làm phiền các anh, xin hãy đưa con gái của tôi đến nhà ông nội con bé ở mấy ngày.”
Sau khi cô gái nhỏ thu thập đồ đạc xong và rời đi.
Cảnh sát Vương rốt cuộc không nhịn được nói: “Bác sĩ Từ, bây giờ có thể nói rồi chứ? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Từ Huyền không trả lời anh ấy.
Mà là chậm rãi đi tới phòng của con gái Lưu Quang Hiển. Hắn dùng ngón tay gõ nhẹ lên vách tường vài cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận