Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 845 - Chưởng môn phái ngọc nữ thanh thuần thế hệ mới, em có thể làm người tình của anh không (1)

"Cô nói xem chị ta có kiếm được tiền hay không?"
Tống Sở Sở không khỏi ngẩn người.
Cô không ngờ còn có cách kiếm tiền như vậy…
"Ông chủ, vậy hai người đều kiếm được tiền, chẳng phải là cùng có lợi à?"
Trong mắt Tống Sở Sở bắn ra tia sáng: "Ông chủ, nếu như anh tiếp nhận cổ phần của mấy chục công ty lên thị trường..."
"Vậy chẳng phải là Tần Thủy Hoàng sờ dây điện, thắng đến tê rần à!"
"Còn có hai nữ minh tinh vừa nãy là giấc mơ trong lòng biết bao người đàn ông đó."
"Trực tiếp dâng đến cửa cho anh, vậy mà ông chủ anh lại không nhận."
"Đặc biệt là Lý Vân Vân, là chưởng môn nhân ngọc nữ thanh thuần thế hệ mới được hàng triệu cộng đồng mạng công nhận đó."
"Anh lại không chút thương hoa tiếc ngọc, chậc chậc."
Tống Sở Sở ra vẻ, giả vờ tiếc nuối lắc đầu.
Từ Huyền thản nhiên nhìn cô: "Tôi thấy cô quá rảnh rồi."
"Tu luyện hôm nay tăng gấp đôi."
Tống Sở Sở lập tức suy sụp: "Tôi sai rồi..."
Đúng lúc này.
Một giọng nói nhút nhát e lệ vang lên ở bên ngoài.
Lại là đại minh tinh Lý Vân Vân vừa nãy qua đây với Trương Lộ Tâm, lại quay lại. Lần này cô quay lại một mình.
Ngay lúc Tống Sở Sở tò mò tiểu hoa mới của giới giải trí muốn làm gì. Thì giây tiếp theo, cô hoàn toàn sững sờ.
Đại minh tinh bên ngoài phong quang vô hạn khiến vô số trạch nam cuồng nhiệt, vừa bắt đầu đã bùng nổ… cô trực tiếp cởi áo khoác ngoài của mình.
Lộ ra dây đai bên trong.
Còn có vòng eo thon cong và mảnh khảnh. Nhìn qua vừa đơn thuần vừa khiêu gợi! Quả thực là cực phẩm!
Lý Vân Vân nhìn thẳng Từ Huyền, trong ánh mắt lộ ra vẻ cực nóng: "Bác sĩ Từ, em muốn làm người tình của anh."
"Nếu như anh cảm thấy em không xứng."
"Cũng có thể xem em là người hầu, nô lệ, hoặc là xem em là con chó cái cũng không sao cả..."
"Dù sao tùy ý làm gì đều được, chỉ cần theo anh là được."
"Anh bảo em làm gì, em sẽ làm cái đó."
"Xin hãy cho em một cơ hội..."
Lý Vân Vân vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Từ Huyền, trông dáng vẻ tuyệt đối không phải là đang nói đùa. Cả người Tống Sở Sở đều ngây ra.
Lẽ nào đây chính là... “nhận bố đường” trong truyền thuyết ư? Cô đã sớm biết giới giải trí rất loạn.
Thậm chí vừa nãy có nghe Từ Huyền nói.
Nhưng nghe nói cũng chỉ là trong đầu có ấn tượng.
Tuyệt đối không ngờ lại có thể nhìn thấy giao dịch trong truyền thuyết ở trước mặt cô… Điều này cũng kích thích quá đi...
Tống Sở Sở điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Từ Huyền.
Từ Huyền vẫn thản nhiên mỉm cười: "Xin lỗi, không có hứng thú..."
Lý Vân Vân lộ ra vẻ thất vọng mà mắt thường có thể nhìn thấy được: "Nhưng... tại sao chứ?"
"Bác sĩ Từ, anh có chỗ nào không hài lòng em?"
"Bây giờ em có thể đi sửa!"
Khóe miệng của Tống Sở Sở co giật. Đỉnh lắm!
Lời nói tàn bạo gì vậy... Từ Huyền cũng cạn lời.
Hắn thản nhiên nói: "Cô đi đi."
Lý Vân Vân cắn răng: "Anh phải cho em một nguyên nhân khi không chấp nhận em chứ?"
Từ Huyền thở dài: "Được, vậy tôi cho cô nguyên nhân."
"Bộ phim năm ngoái cô nhận chính là bộ khiến cô bạo trở nên nổi tiếng."
"Vốn chỉ là một vai phụ."
"Sau đó, cái đêm trước khi cô khai máy đã gõ cửa phòng của nhà đầu tư."
"Chứng minh kỹ năng diễn xuất của cô cho anh ta, thuyết phục anh ta cho cô thêm cảnh quay..."
"Vì vậy hôm sau, cô đã trở mình, một vai phụ bình thường trở thành nữ phụ."
"Cô còn nhớ chuyện này không?"
Trong lòng của Lý Vân Vân hồi hộp.
Cô cười ngượng ngùng: "Thì ra anh để ý đến điều này..."
Từ Huyền mỉm cười lắc đầu: "Không."
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô."
"Cuộc sống tác phong của nhà đầu tư đó khá cởi mở."
"Anh ta mắc bệnh AIDS đã nhiều năm rồi..."
"Từ sau khi cô nổi tiếng, hơn một năm nay đã nhận mấy bộ phim."
"Cô quay phim liên tục không nghỉ, rất bận."
"Cho đến hôm qua, Hoa Dịch mới tổ chức cho các người đến bệnh viện tư nhân kiểm tra sức khoẻ đúng không?"
"Mấy ngày nữa sẽ có kết quả kiểm tra lần này."
"Nếu như cô có thời gian cũng có thể đi hỏi kết quả kiểm tra của cô..."
"Xem xem bên trên có cái nào là dương tính..."
Sắc mặt của Lý Vân Vân trở nên trắng bệch: "Bệnh… bệnh AIDS!"
Cô quỳ xuống dưới chân bác sĩ Từ: "Bác sĩ Từ, cứu em!"
Từ Huyền nhìn cô, ung dung nói: "Sau khi tôi cứu cô."
"Có phải cô còn muốn tiếp tục xin tôi để cô ở bên cạnh tôi hay không?"
Lý Vân Vân bị dọa đến mức toàn thân run lên, cẩn thận dè dặt nói: "Không dám, em không dám nữa…"
Từ Huyền nhếch miệng, ý bảo Tống Sở Sở: "Cho cô ấy một tờ thuốc chữa bệnh."
Một lát sau, Lý Vân Vân quét mã thanh toán tiền thuốc.
Sau đó hồn bay phách lạc rời khỏi phòng tư vấn... Tống Sở Sở ăn dưa đến no nê, hài lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cô tò mò nói: "Ông chủ, chẳng phải anh đưa thuốc cho cô ấy rồi."
"Cho dù là bệnh AIDS, có lẽ thuốc của tôi cũng có thể chữa khỏi đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận