Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 691 - Ngay cả Anh Hoa sống cũng giết thì mấy con ma có tính là gì? (2)

“Anh hỏi em, các người còn nhớ mấy năm trước, có một lần ông cố em đột nhiên ‘phát điên’ ở trong nhà hay không.”
"Mặc quân trang năm đó giữ lại, cầm đại đao đã rỉ sắt của năm đó."
"Biểu cảm dữ tợn chém khắp nơi ở trong nhà."
"Còn chém hỏng không ít dụng cụ trong nhà."
"Khiến cả nhà các người bị dọa, đặc biệt đưa ông ấy đến bệnh viện để bác sĩ tiêm cho mấy mũi an thần."
"Còn nhớ chuyện này không?"
Người nhà này đều lặng lẽ gật đầu.
Chuyện có ấn tượng khắc sâu như vậy, đương nhiên bọn họ sẽ không quên được.
Từ Huyền cười nhạt: "Lần đó ông ấy phát điên, đã chém chết hai ác quỷ."
Mấy người già trẻ đều nghẹn họng.
Tên nhóc Vương Tinh Vũ cũng giật mình rồi: "Đù, ông cố mãnh liệt như vậy à!"
Từ Huyền nói: "Tôi sẽ nói cho các người biết một chuyện."
"Ban đầu, lúc các người vào đây ở, nơi này không chỉ có một con ma, mà là một đám!"
"Nếu như đổi thành nhà khác, đã sớm chết sạch cả nhà!"
"Nhưng có ông cố của em, bọn nó không dám làm xằng bậy, chỉ dám lén lút mờ ám."
"Có lúc ông ấy dùng quải trượng gõ các người, là trên người các người bị dính thứ dơ bẩn."
"Tiềm thức của ông cố em cảm nhận được trên người các người có luồng khí âm khiến ông ấy khó chịu."
"Quả thật là gõ các người, nhưng cũng cứu lại được cái mạng nhỏ của các người!"
"Cuối cùng đám này đều bị ông cố em dọa chạy, hoặc là đuổi chạy."
"Chỉ còn lại con cuối cùng."
"Lòng báo thù của tiểu quỷ này hơi nặng, ngay từ đầu, lúc ông cố em còn sống, đã bỏ chạy."
"Nhưng sau đó lại quay lại."
"Muốn đợi sau khi ông cố của em chết đi rồi trả thù lên trên người đám hậu bối các người."
"Cho dù tiểu quỷ này."
"Trước khi ông cố em qua đời, nó cũng không dám trở về."
"Chỉ dám đợi đến khi xác định người đã mất, mới dám quay về tìm các người trả thù."
Lúc này, người nhà này nghe thấy Từ Huyền giải thích xong tất cả, đã hoàn toàn im lặng. Đặc biệt là ông già đó, lúc này đã rơi nước mắt đầy mặt.
Người đàn ông trung niên đi tìm Từ Huyền nghĩ đến những gì trải qua của mấy năm nay, tâm trạng cũng phức tạp.
Những năm gần đây, tuy nói ông và vợ đã cho lão tổ tông ăn uống không thiếu gì, bề ngoài là phụng dưỡng vô cùng thỏa đáng. Nhưng không thể không thừa nhận, trong lòng sớm đã mệt mỏi.
Cảm thấy trong nhà có một ‘ông già mất trí’ quá phiền phức. Thậm chí có những lúc, trong lòng còn hiện lên tâm tư đen tối.
Âm thầm mong chờ người này có thể “rời đi” sớm chút, cũng để con cháu bọn họ ít phiền phức lại. Không ngờ...
Nghĩ đến đây, người đàn ông trung niên hận không thể tát thật mạnh vào bản thân một cái...
Vương Tinh Vũ nhìn Tống Sở Sở đang cầm điện thoại di động.
Trong mắt của cậu mang theo một tia kỳ vọng: “Bác sĩ Từ, ông cố của em lợi hại như vậy, bây giờ hồn phách của ông ấy có thể...”
Từ Huyền tàn khốc phá hủy ý nghĩ của cậu: “Em suy nghĩ nhiều rồi.”
Vương Tinh Vũ sửng sốt, ủ rũ cúi đầu nói: “Ặc, dạ vâng ạ.”
Trong lòng cậu không khỏi có chút hối hận.
Sớm biết thế thì cậu đã học mấy chiêu với ông cố hồi ông cụ còn sống rồi. Đáng tiếc bây giờ cậu không còn cơ hội nữa...
Cha cậu cười khổ nói: “Bác sĩ Từ, vậy còn con ma ở nhà chúng tôi thì...”
Không chờ ông ta nói xong Từ Huyền đã mở miệng đáp: “Chuyện này anh không cần phải lo lắng, đệ tử và đồ tôn của tôi sẽ giúp các anh giải quyết.”
Người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn bác sĩ Từ.”
Từ Huyền cười nhạt: “Thế cứ như vậy đi.”
Hắn nói xong rồi cúp điện thoại luôn.
Người đàn ông trung niên nhìn Tống Sở Sở, vẻ mặt đầy thành khẩn: “Cô Tống à, còn có cô gái nhỏ này nữa.”
“Xem ra vẫn phải làm phiền hai người rồi...”
Tống Sở Sở nhún vai: “Không thành vấn đề.”
Bây giờ trong lòng cô vẫn đang còn có chút buồn bực.
Dù sao vừa mới làm ra trò cười như vậy khiến cho cô cảm thấy hơi mất mặt... Bây giờ tuyệt đối không được làm ra chuyện bẽ mặt kiểu đó nữa...
Người một nhà này đều nhìn Tống Sở Sở với vẻ đầy mong đợi. Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Tống Sở Sở vẫn không nhúc nhích.
Cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trọng.
Công pháp [Hắc Thủy quyết] mà cô tu luyện là dùng để đối phó với con người.
Lấy thực lực của Tống Sở Sở cô bây giờ là đã bước đầu có được thực lực của người tu luyện. Người bình thường từ lâu đã không phải là đối thủ của cô.
Thế nhưng... đối phó với ma bằng cách nào, chuyện này cô không biết thật... Trong lúc nhất thời, sắc mặt Tống Sở Sở có chút xấu hổ.
“Khụ khụ, à ừm...”
Cô làm bộ ho khan, nghiêm túc nói: “Mọi người đi ra ngoài trước đi.”
“Tiếp theo đây có lẽ tôi phải đại chiến mấy trăm hiệp với con ác quỷ của nhà mấy người.”
“Đến lúc đó khung cảnh sẽ tương đối hung tàn!”
“Mọi người đứng xem ở bên cạnh rất có thể sẽ bị ngộ thương, xảy ra nguy hiểm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận