Bác Sĩ Tâm Lý Nhìn Thấu Vận Mệnh, Cũng Hợp Lý Nhỉ

Chương 471 - Chết tiệt, sao vị đại sư này lại có cảm giác tồn tại mạnh thế nhỉ?? (2)

Người chồng thoáng ngơ ngác rồi im lặng gật nhẹ đầu.
Tống Sở Sở bên cạnh nghe thế cũng nhướng mày lên.
Nếu như cô nghe được từ này vào mấy tháng trước, có lẽ cô vẫn ngây ngô không biết gì.
Nhưng từ khi làm công ở chỗ Từ Huyền, cô đã cố ý tìm hiểu một phen.
Hiện giờ, cô cũng coi như tinh thông cơ bản với mấy chuyện thần thần quỷ quỷ này.
Cái gọi là cầu cơm, thật ra là một loại thuật pháp ra đời từ thời cổ xưa và được truyền thừa khá lâu đời.
Cụ thể là dùng bí thuật triệu hồi hồn vía của người đã khuất về dương gian, nhập vào người bà đồng.
Để người nhà có thể trò chuyện với họ.
Bởi vì lúc thực hiện nghi thức này phải đặt một bát cơm trắng bên cạnh, nên mới gọi là cầu cơm.
Từ Huyền nhàn nhã nói tiếp “Tình cảm giữa anh và mẹ anh rất tốt.”
“Không ngờ bà đột nhiên qua đời ngoài ý muốn, anh còn chưa kịp gặp bà lần cuối.”
“Lúc đầu, anh vô cùng đau khổ.”
“Lúc này, anh chợt phát hiện một việc.”
“Chiếc vòng vàng mẹ anh thường đeo ở cổ tay lúc còn sống, giờ không thấy đâu nữa.”
“Anh đã tìm khắp nơi nhưng đều không tìm được.”
“Anh vốn rất nhớ mẹ mình, vừa vặn lấy được cái cớ này.”
“Thế là anh mời một vị đại sư biết thuật cầu cơm đến nhằm hỏi mẹ anh một chút xem chiếc vòng vàng này cất ở nơi nào.”
“Tiện thể cho anh gặp được bà lần cuối, thỏa mãn tâm nguyện của mình.”
“Tôi nói không sai chứ?”
Người chồng thở dài: “Bác sĩ Từ nói không sai chữ nào.”
“Lúc ấy, quả thực tôi đã nghĩ vậy.”
Mặt mày ông ta có chút khó coi, nói: “Bác sĩ Từ, chẳng lẽ ý cậu là việc mẹ tôi sắp hồn phi phách tán có liên quan đến chuyện tôi mời người đến cầu cơm?”
Sau khi thấy Từ Huyền gật đầu, trong lòng người chồng nhất thời trầm xuống.
Ông ta khổ sở nói: “Trước đó, tôi chưa từng nghe nói cầu cơm sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy...”
Từ Huyền cười khẽ: “Bình thường sẽ không phát sinh tình huống này.”
“Nhưng ai bảo vị đại sư anh mời có họ Mã chứ...”
Hai vợ chồng đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Họ nghe không hiểu ý Từ Huyền.
Chỉ có Tống Sở Sở bên cạnh nghe đến đây thì kinh ngạc há hốc mồm.
Hay thật!
Sao lại là vị Mã đại sư này nữa?
Tống Sở Sở có chút cạn lời.
Tính đến bây giờ, Tống Sở Sở còn chưa một lần gặp qua vị Mã đại sư này.
Chẳng qua, cô đã nghe được đại danh của ông ta trong miệng Từ Huyền vài lần. Chắc là vị này có nhiều đồ chơi lắm nhỉ...
Hai vợ chồng đều thấy hơi nghi ngờ.
Người chồng ngập ngừng hỏi: “Vị đại sư này có gì không ổn à?”
“Chỗ bọn tôi không có tập tục này, đại sư biết thuật cầu cơm quá ít.”
“Tôi cũng nhờ người tìm rất lâu, nhân lúc cơ duyên xảo hợp mới tìm được vị Mã đại sư này.”
“Nghe nói ông ta vốn là khách quý của mấy vị phú hào lớn.”
“Chỉ là sau khi ra đời giúp người đã nhiễu loạn thiên cơ, phải gánh chịu thiên kiếp, suýt nữa mất mạng xuống suối vàng.”
“Hết cách đành thoái ẩn giang hồ để tránh tai kiếp.”
“Tôi phải vất vả lắm mới mời được ông ta ra tay tương trợ.”
“Mời đủ ba lần, để ông ta thấy được thành ý của tôi, lúc đó mới mời thành công.”
“Bác sĩ Từ, không lẽ ông ta gạt tôi?”
Tống Sở Sở ở bên cạnh nghe xong thì trưng ra nét mặt kỳ quái.
Khá lắm!
Rõ ràng là ông ta có lịch sử đen tối bị khách hàng phái người lùng giết do nghiệp vụ không chuẩn.
Vậy mà vào miệng vị này còn bày đặt mô tả ngược lại, nói cứ như mình sắp đột phá hư không, độ kiếp thành cường giả không bằng...
Quả nhiên, không hổ là cao thủ trời sinh ăn bát cơm này....
Từ Huyền không nhịn được bật cười: “Vị Mã đại sư này, nói gạt thì không hẳn.”
“Chỉ là, có lẽ những kinh nghiệm ông ta nói không giống trong tưởng tượng của anh cho lắm đâu...”
Người chồng mơ mơ hồ hồ, không nghĩ ra nổi rốt cuộc không giống chỗ nào.
Từ Huyền nói: “Không nói những chuyện khác.”
“Chỉ nói việc ông ta cầu cơm giúp mọi người đã có vấn đề.”
Người chồng lưỡng lự hỏi: “Bác sĩ Từ, lẽ nào lúc đó vị Mã đại sư này giả thần giả quỷ lừa đảo tôi?”
“Nhưng mà lần kia đúng là hồn phách của mẹ tôi ở trên người vị Mã đại sư đó mà, bà còn trò chuyện với tôi rất lâu.”
“Không lẽ toàn là giả cả ư?”
Từ Huyền lắc đầu: “Vậy thì không phải.”
“Nếu ông ta lừa đảo anh thì dễ xử rồi. Mẹ anh cũng sẽ không giận dữ đến thế.”
“Ông ta thật sự đã mời mẹ anh tới.”
“Vấn đề là... Sau khi ông ta mời mẹ anh đến rồi lại không đưa trở về...”
Người chồng không khỏi ngây người: “Gì cơ?”
Từ Huyền cười như không cười, nói: “Anh có biết tại sao trước đó anh mời ba lần mới thành công không?”
Người chồng ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
Từ Huyền ung dung nói: “Bởi vì lúc anh mời ông ta hai lần đầu, ông ta còn chưa học xong thuật cầu cơm phải làm thế nào.”
“Cho dù anh mời được ông ta tới, ông ta cũng không làm phép được...”
“Hả?”
Người chồng nghe xong hoàn toàn choáng váng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận